Trương Triệu Huyền cảm thấy linh lực rối loạn trong cơ thể từng bước bình phục lại. Tay chân hắn vẫn mềm nhũn vô lực, nhưng thần trí cuối cùng cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội đứng dậy, lao nhanh ra khỏi cửa.
Bên ngoài, sắc trời đã trở tối.
Trương Triệu Huyền căn bản không biết Diệp Thanh đã đi đâu, hơn nữa không có tiên thư, một chút pháp thuật hắn cũng không dùng được, chỉ có thể dùng trực giác mà quan sát xung quanh.
Từng ngọn cây, ngọn có trên núi Lạc Hà này, đều thật quen thuộc.
Trương Triệu Huyền đi về phía trước, hồi ức cũng theo đó mà ùa về.
Lần đầu gặp nhau ở nơi này…
Lần đầu nhìn nhau cười ở nơi này…
Lần đầu…
Khắp ngọn núi này, đều lưu giữ hình bóng Diệp Thanh.
Hắn nhớ kỹ dáng dấp mỉm cười của Diệp Thanh – đầu nghiêng một bên, khóe miệng cười đến động lòng người, dung nhan tuấn mỹ, khuôn mặt dịu dàng, hoàn toàn giống hiện tại.
Hắn cũng nhớ kỹ Diệp Thanh trước kia nghiên cứu y thuật, chuyên tâm muốn cứu tính mạng người khác, kết quả, về sau lại thành yêu, dửng dưng ăn tim kẻ khác.
Khắp người đầy mùi máu tươi, sao y có thể chịu được?
Trương Triệu Huyền nghĩ đến đây, liền cảm thấy ngực đau thắt lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Diệp Thanh vì muốn gặp lại hắn, một mình lưu lạc nơi trần thế mấy trăm năm, chờ đợi. Vì thế mới chán ghét núi Lạc Hà này. Thế mà lời y thuật lại chỉ hời hợt, phảng phất như mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-dai-dong/2250220/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.