Dứt lời, Diệp Thanh rũ mắt, rốt cuộc cũng chậm rãi thu tay về, xoay người rời đi.
Nhưng gần tới cửa, y lại bước đi thật chậm, như mỗi bước đi đều phải dùng hết khí lực toàn thân.
Trương Triệu Huyền quá sợ hãi, vội vàng vươn tay ra bắt lấy tay hắn, kêu lên, “Diệp công tử!”
Nhưng, hai người chỉ vừa chạm nhau, tiên hỏa lại bắt đầu đốt, linh lực chạy loạn, hoàn toàn không thể khống chế.
Chết tiệt!
Trương Triệu Huyền khẽ rủa một tiếng, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra.
Diệp Thanh tiếp tục đi về phía trước, nhanh chân ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại.
Trương Triệu Huyền đau lòng, cắn chặt răng đuổi theo, không ngờ vừa đến cửa, đã bị vấp ngã, phịch một tiếng ngã xuống đất, đau đến mức không ngồi dậy nổi.
Chiếc ô thanh sắc lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Diệp Thanh từng thích thứ này đến vậy, hầu như lúc nào cũng mang bên mình, bây giờ lại vô tình vứt bỏ, ngay cả liếc mắt cũng không làm.
Cái này có nghĩa là… người kia đã nguội lạnh tâm ý?
Mấy trăm năm qua, Diệp Thanh dù làm thứ gì, cũng là vì hắn.
Diệp Thanh thành ma, thành yêu, làm như vậy, chỉ để gặp lại hắn một lần.
Diệp Thanh mấy lần cứu tính mạng hắn, thậm chí vì vậy mà chịu trọng thương.
Diệp Thanh luôn chiều theo ý hắn, mặc kệ làm khó làm dễ cỡ nào, cũng chỉ lo lắng thở dài, cười yếu ớt như cũ.
Mà tại sao, hắn lại không tin?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-dai-dong/2250219/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.