Mưa máu vẫn rơi lả tả trên Thiên Phong Sơn, từng giọt thấm xuống đất, hòa vào cùng huyết quang lập lòe. Giữa vòng sáng đỏ, Lâm Dực quỳ một gối, đôi mắt hắn rực lên màu đỏ thẩm, hơi thở nặng nề như dã thú sắp gầm lên. Trên trán, ấn ký song sinh xoay tròn, phát ra ánh sáng màu tím máu - nửa sống nửa chết.
Trần Dao cố gắng bước tới, nhưng vừa chạm vào rìa vòng huyết, thân thể nàng bị đẩy văng ra, máu tươi trào ra khóe môi.
" Dực! Tỉnh lại! ngươi là người, không phải.... vật chứa!"
Nhưng trong đầu Lâm Dực, giọng nói lạ kia lại vang lên, chậm rãi và lạnh lẽo:
" Ngươi sợ ư? Chính ngươi đã tự nguyện mở ra huyết mạch này. Không phải là ta ép ngươi - mà chính là ngươi muốn có sức mạnh."
Hắn nghiến răng run rẩy đáp: " Ta... không cần sức mạnh nhuốm máu!"
" Không sao cả." - giọng nói cười khẽ, âm vang như vọng từ huyết mạch - " Vì sức mạnh này vốn thuộc về ngươi. Ngươi là hậu duệ cuối cùng của Tử Quang Tiên Thể - và cũng là mầm hủy diệt mà các tiên mônmuốn diệt trừ từ nghìn năm trước."
Tiếng cười ấy vang lên rồi chợt im bặt.
Lâm Dực cảm thấy trong lồng ngực mình như có hai luồng khí đang giao chiến - một luồng trong sáng, thanh thuần như linh quang tiên khí, còn luồng kia nặng trĩu, đậm đặc hận thù. Hai luồng linh lực xoắn lấy nhau, dồn ép đến cực hạn.
Cảnh vật xung quanh bắt đầu tan biến. Trong thoáng chốc, hắn không còn ở Thiên Phong Sơn - mà là đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-bat-diet/5185839/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.