- Trường Giang vào thu.
Sương mù buổi sớm dày đặc, phủ lên mặt nước một lớp bạc mỏng. Những con thuyền nhỏ chậm chạp xuôi dòng, tiếng mái chèo khua vang giữa không gian mờ ảo. Lâm Dực giờ là Lâm Kha, đứng lặng bên bến thuyền. Ba tháng qua, cậu chu du dọc Trường Giang, làm thuê ở trên bến thuyền, nghe người đời kể chuyện tiên nhân, nghe thương nhân kể chuyện chiến loạn ở phương Bắc. Không ai biết cậu từng là người của Thiên Giang Phái. Chỉ thấy một thanh niên ít nói, ánh mắt buồn xa xăm nhưng bình thản, như đã nhìn thấu sinh tử.
- Khúc đàn bên sông.
Chiều hôm ấy, khi cậu đang xếp hàng hó lên thuyền, bỗng một tiếng đàn khẽ vang giữa gió. Âm thanh nhẹ nhàng mà trong trẻo, du dương như nước trôi, nhưng ẩn trong đó là một nỗi bi thương sâu lắng. Tiếng đàn khiến mọi người dừng tay. Lâm Dực khẽ ngẫng lên. Trên thuyền lớn neo giữa sông, một thiếu nữ mặc áo xanh, ngồi trước đàn tì bà, mái tóc đen thả dài, ánh chiều tà nhuộm hồng đôi má. Cậu nhận ra ngay - Yên Thủy.
Cô vẫn như lần đầu gặp mặt, nhưng khí chất nay đã khác: lạnh lùng hơn, trầm hơn, ánh mắt như che giấu muôn điều. Khi tiếng đàn dứt, cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt nhìn mình của Lâm Dực nơi bến thuyền. Một thoáng sửng sờ, rồi nàng mỉm cười khẽ. " Lại gặp nhau rồi tiều phu."
- Gặp gỡ giữa nhân gian.
Đêm, thuyền của Yên Thủy ghé bên nghỉ ngơi. Cô mời Lâm Dực cùng ăn tối. Giữa ánh đèn dầu và tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-tam-bat-diet/5082854/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.