Không riêng gì Hàn Lập mà những người khác xem qua hàng cổ văn trên quầng sáng cũng xôn xao một trận.
Có điều một hồi lâu sau lại không có một người mở miệng.
Những tài liệu được liệt kê này có thứ nào mà không phải là vật phẩm khó tìm nơi Linh Giới? Người trong Hắc Vực cũng không thể khẳng định mười phần tu sĩ tham gia trao đổi có thể lấy ra, nên đã dùng phương án trao đổi thứ hai là lượng lớn linh thạch cùng linh dược để đối lấy.
Đương nhiên phương án này là tính cả trường hợp những người có tài liệu quý hiếm nhưng không lấy ra trao đổi Tề Thiên La mà với bọn họ chỉ như là gân gà. Kiện dị bảo này thực ra chỉ hữu dụng với những thế lực nhất định.
Hàn Lập ngồi ở trên ghế, nhìn tên từng tài liệu trên quầng sáng, ánh mắt lóe ra không ngừng.
"Tuyết Linh Mộc ba trượng thì không có, nhưng không biết một cây dài một trượng, cộng thêm một số lượng linh thạch có thể đổi lấy Tề Thiên La này?" Lại là thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, hiển nhiên nữ tu nọ rất muốn có được bảo vật này.
"Chỉ e không được! Sự dài ngắn của Tuyết Linh Mộc đối với chúng ta rất quan trọng, thiếu một tấc cũng vô dụng." Kim Diện nhân không chút do dự lắc đầu.
"Thật có chút đáng tiếc! Thiếp thân tuy rất muốn Tề Thiên La này nhưng đành phải buông tay." Nữ tu nọ thở dài mở miệng.
"Những tài liệu mà quý vực điểm danh nếu không có, vẫn có thể dùng vật khác đổi lấy chăng?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/713232/chuong-1815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.