"Việc này trọng đại, Hàn mỗ nào dám nói giỡn cùng hai vị." Hàn Lập nghiêm sắc mặt.
"Nếu quả thật có biện pháp trọn cả đôi đường thì là tốt nhất. Hàn huynh xin nói ra cao kiến." Nghiên Lệ mừng rỡ nói.
"Kỳ thật việc này hai vị đạo hữu chỉ cần đem lỗi khó xử của mình trực tiếp nói với Khương tiền bối là được. Hai vị chẳng lẽ đã quên tiền bối là tu sĩ Đại Thừa kỳ thâm khả bất trắc. Có một số việc đối với chúng ta là rất khó phải mất vô số năm tháng mới có thể hoàn thành, nhưng đối với một tu sĩ Đại Thừa mà nói thì chỉ là một thoáng nhấc tay mà thôi. Cho dù không thể lập tức nghịch chuyển hai vị từ bán quỷ chi thân về nhân thân nhưng bảo trì khiến quá trình chuyển hóa ngưng lại là khẳng định có thể. Hai vị đạo hữu sao không đi hỏi trước rồi quyết định cũng không muộn." Hàn Lập mỉm cười.
Nghe Hàn Lập nói vậy, Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ đều rung động.
"Đa tạ Hàn huynh đề tỉnh! Hai người chúng ta như ở trong mê cục không suy nghĩ thấu đáo, không ngờ sợ tình lại đơn giản như vậy." Vẻ mặt Nghiên Lệ vô cùng hưng phấn nói.
Nguyên Dao suy nghĩ một khồi cũng gật đầu.
"Nói thật, so với việc Nguyên cô nương làm môn hạ Khương tiền bối thì tại hạ còn có một chuyện khác băn khoăn." Hàn Lập trù trừ một chút rồi bỗng nhiên nói ra.
"Ý của Hàn huynh là…" Nghiên Lệ ngẩn ra.
Đôi mắt đẹp của Nguyên Dao cũng ngóng nhìn Hàn Lập, không chớp lấy một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien/712932/chuong-1515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.