Dịch giả: Độc Hành
"Vân Quy, lần này là ta nợ ngươi, đáng tiếc cả đời này sợ là không có cơ hội báo đáp. Kiếp sau, chúng ta lại làm huynh đệ!" Tôn Bất Chính bị thương không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, nói chuyện nhưng khí tức có chút bất ổn.
"Ai... Về sau chỉ còn một mình Thiển Thiển, không biết phải làm sao bây giờ..." Mộng Vân Quy thở dài một tiếng, lo lắng nói.
Nghe lời ấy, vẻ mặt Tôn Bất Chính càng thêm áy náy, cắn chặt hàm răng lại.
"Đừng vội, các ngươi sống chết hay không còn chưa đến lượt các ngươi tính, mà là do ta định đoạt." Nam tử thu hồi chiếc ô năm màu, giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ vào mình, thản nhiên nói.
"Muốn giết cứ giết, nói nhiều vô ích." Tôn Bất Chính thấy thế, nổi giận quát.
"Nói cho ta biết sư thừa các ngươi là ai, ở nơi nào, vì sao có nhiều pháp bảo phẩm giai không tệ như vậy? Còn con chim to màu xanh kia có lai lịch gì? Các ngươi thành thật trả lời, có lẽ ta sẽ rủ lòng từ bi buông tha các ngươi..." Nam tử đứng ở giữa nói ra với vẻ tự nhiên
Tôn Bất Chính nghe vậy, thần sắc hơi đổi, nếu còn có một chút khả năng, gã vẫn hi vọng Mộng Vân Quy có thể sống được.
"Muốn giết chúng ta, lại sợ trêu chọc đến thế lực tông môn chúng ta, trước ngươi muốn điều tra rõ ràng, sau lại giết rồi xoá hết giấu vết? Đừng uổng phí khí lực, chúng ta sẽ không nói bất cứ thứ gì." Lúc này, Mộng Vân Quy nói thẳng ra.
"Cho các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461519/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.