Dịch giả: Độc Hành
Phía trên băng nguyên, sắc trời lờ mờ.
Khắp chung quanh tầm nhìn cực ngắn, tuy thần thức không cách nào phát hiện chấn động linh lực, nhưng ai biết được chung quanh có nguy cơ tiềm ẩn nào không.
Thời gian dần qua, bông tuyết từ trên trời rơi xuống càng lúc càng dày đặc, nhìn chung quanh cơ hồ là một mảnh màu nâu xanh.
Lúc này tốc độ phi hành của Linh thuyền do Hàn Lập điều khiển cũng không nhanh, bốn cánh chim hai bên thuyền toả ra một tầng thanh quang mờ mịt, bao trọn cả Linh thuyền và hai người Hàn Lập vào trong.
Những bông tuyết dày đặc chung quanh rơi vào phía trên tầng thanh quang này, lập tức nhao nhao vô thanh vô tức vỡ vụn ra, không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ Linh thuyền đang tiến lên.
"Phong tuyết nơi đây có chút cổ quái, thần thông Linh Mục của ta bị hạn chế không ít, ngươi hãy dùng Huyễn Đồng Quỷ Mục xem có thể nhìn xa hơn được không?" Lông mày Hàn Lập chau lại, hỏi.
"Ta cũng mới thử qua, nhưng cũng nhìn không xa được. Không chỉ thế, thần thức của ta cũng bị quấy nhiễu, tối đa cũng chỉ có thể dò xét được động tĩnh trong vòng vài dặm, hơn nữa còn có chút mơ hồ." Lục Vũ Tình lắc đầu nói.
Trong lòng Hàn Lập hiểu rõ, trong bông tuyết cổ quái dày đặc này thì thần trí của hắn cũng chỉ có thể dò xét trong phạm vi trăm dặm, vượt qua phạm vi này thì cũng mất hiệu dụng.
"Bên kia dường như có cái gì."
Lại bay thêm gần trăm dặm, đột nhiên ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-chi-tien-gioi-thien-pham-nhan-tu-tien-2/1461402/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.