Tối nay trăng cũng không tính là quá lạnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mặc Thải Hoàn lại có chút phát xanh, hai mắt nàng hận hận nhìn Hàn Lập, trong lòng đối với vị sư huynh da mặt dày này không ngừng nghiến răng.
Hiện tại hai người đang đứng tại một con đường nhỏ ở hậu viện, lạnh lùng cứ thế mà đứng đó, cũng không bước tới trước một bước nào.
Nguyên Mặc Thải Hoàn thấy Hàn Lập dám không để ý tới tam đại tuyệt chiêu của mình - giả bộ đáng yêu, làm nũng, nước mắt công kích, dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nghiến răng, không có dẫn đường đi tiếp nữa, nàng định dùng tới chiêu ép Hàn Lập, không cam lòng mà dùng ánh mắt đánh thương nhìn Hàn Lập, hy vọng sau khi dùng tới chiêu cuối này, có thể làm cho đối phương khuất phục.
Nhưng Hàn Lập vừa thấy Mặc Thải Hoàn làm ra bộ dáng đánh thương này, không khỏi cười.
Thì ra cái vẻ mặt này của nàng, làm cho Hàn Lập nhớ lại người bạn tốt Lệ Phi Vũ. Trước kia, mỗi khi Lệ Phi Vũ có chuyện phiền toái gì muốn nhờ Hàn Lập hỗ trợ, cũng sẽ dùng vẻ mặt như vậy đối với Hàn Lập, dần dần, Hàn Lập đối với loại vẻ mặt này đã hoàn toàn miễn dịch.
Cho nên khi Mặc Thải Hoàn dùng ánh mắt giống như một con chó nhỏ đánh thương nhìn Hàn Lập, Hàn Lập đã có tư vị đứng tại chỗ tận tình thưởng thức sự biểu diễn của đối phương, thỉnh thoảng lại lắc lư đầu lẩm bẩm vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2324179/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.