🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hàn Lập cuối cùng tại một gian phòng trong Mặc phủ mà an giấc, Mặc Thải Hoàn cũng không có hứng thú gì mà lưu lại, cũng rất nhanh cáo từ trở về, nàng đột nhiên trở ra bộ dáng hết sức thục nữ, làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

Cũng không rõ người của Mặc phủ đối với mình có thái độ gì, không biết là còn có nguy hiểm gì? Cho nên Hàn Lập cả đêm cũng không có chính thức ngủ, chỉ là chợp mắt một chút trên giường mà thôi.

Tới sáng ngày thứ hai, Hàn Lập đang mông mông lung lung thì ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa "Phành! Phành!".

"Chẳng lẽ là tiểu yêu tinh tới?" Hàn Lập cau mày, nhưng sau đó lập tức lắc đầu. "Tiếng đập cửa vững vàng như vậy, quyết không giống phong cách của Mặc Thải Hoàn. Nhưng người biết mình ở chỗ này, hẳn là cũng không có mấy người".

Hàn Lập mang theo một chút nghi hoặc, rửa sơ mặt, rồi mở cửa phòng ra, bên ngoài có một thanh niên mày rậm mắt to cỡ hơn hai mươi tuổi đang đứng.

Thanh niên này vừa thấy Hàn Lập đi ra, trên dưới xem xét Hàn Lập từ trước ra sau, rồi ôm quyền phi thường nhiệt tình nói: "Là Hàn sư đệ phải không! Tại hạ Yến Ca, cũng tính là đại sư huynh của các hạ!"

"Yến Ca!" Hàn Lập trong đầu nhớ ra tin tức của người này, người nọ là đại đệ tử của Mặc đại phu.

"Ha ha! Huynh mặc dù là đệ tử đầu tiên của sư phụ, bất quá tư chất cũng không được tốt, cũng không nhận được bao nhiêu chân truyền của sư phụ, làm cho lão nhân gia lấy làm xấu hổ!" Yến Ca phi thường hào sảng trực tiếp nói với Hàn Lập.

Hàn Lập vừa thấy thanh niên thản nhiên như thế, trong lòng không khỏi đối với người này có hảo cảm, vì vậy vội vàng đáp lễ nói: "Yến sư huynh sớm vậy! Mời vào phòng nói chuyện!"

"Không cần, mấy vị sư mẫu bảo ta tới đây, mấy lão nhân gia có việc tìm Hàn sư đệ, muốn sư đệ đi qua đó gặp" Yến Ca khoát tay áo, cười nói.

Hàn Lập vừa nghe, sửng sốt một chút, nhưng lập tức gật đầu đáp ứng, cũng đóng cửa phòng lại cùng Yến Ca sóng vai mà đi.

Yến Ca đối với Hàn Lập cảm thấy rất hứng thú, dọc theo đường đi cũng không ngớt miệng hỏi cái này hỏi cái kia, đối với phong thổ nhân tình của Việt châu cũng rất tò mò, hỏi tới không ít.

Khi hai người đi qua hoa viên của hậu viện, lại ngoài ý muốn gặp một đôi thanh niên nam nữ - đúng là Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh mà Hàn Lập hôm qua trông thấy ở xa xa. Hai người bọn họ đang đi dạo ở trong vườn, bộ dáng tình chàng ý thiếp, loại cảm giác này làm cho Hàn Lập rất khó chịu, phảng phất cảm giác như bản thân bị người ta đoạt đi một cái gì đó.

Hai người đối diện hiển nhiên cũng phát hiện hai người Hàn Lập, cũng chủ động hướng tới bọn họ mà đi tới. Đợi khi hai bên đến gần, Mặc Ngọc Châu đối với gương mặt không có gì đặc biệt của Hàn Lập chỉ là đảo qua, cũng không nói cái gì. Mà Ngô công tử kia lại nghi hoặc đánh giá Hàn Lập.

"Yến sư huynh sớm vậy! Vị tiểu huynh đệ này thoạt nhìn rất không quen, không biết là đệ tử của vị cao nhân nào?" Ngô Kiếm Minh cười hỏi.

Hàn Lập vốn tưởng rằng Yến đại sư huynh bên cạnh sẽ chủ động thế mình, mà trả lời cho đối phương. Ai ngờ đợi hồi lâu, cũng không nghe thấy thanh âm của người bên cạnh, điều này làm cho Hàn Lập ngạc nhiên, hắn không khỏi quay đầu qua nhìn Yến Ca.

Kết quả, Hàn Lập thấy tức giận không nói nổi.

Yến sư huynh lúc này vẻ mặt lại si mê, đang ngơ ngác nhìn Mặc Ngọc Châu Mặc đại tiểu thư đến xuất thần, hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã, làm sao còn có thể phản ứng trả lời cho Ngô Kiếm Minh!

"Tiểu đệ là cháu của Tam phu nhân, phụng mệnh cha mẹ đến thăm Tam phu nhân, thuận tiện muốn báo cho phu nhân một số việc!" Hàn Lập dưới sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu tự thân mình xung trận, hắn cố ý giả ra bộ dáng ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp ba bốn lần.

"Ồ, như vậy à!" Ngô Kiếm Minh chỉ nghe Hàn Lập nói một câu, đã hoàn toàn đối với hắn mất đi hứng thú. Cái này cũng khó trách, Hàn Lập bề ngoài cũng quá không có gì vừa mắt, cũng không ra dáng vẻ của người luyện võ, cái này làm sao mà để cho Ngô đại công tử để vào mắt được.

Giờ phút này Ngô công tử quay đầu lại, đối với loại vẻ mặt si ngốc của Yến Ca đối với Mặc Ngọc Châu rất là mất hứng, sắc mặt trầm xuống, dù sao mỹ nhân bên cạnh hắn trên danh nghĩa chính là vị hôn thê của hắn.

Hôm nay Hàn Lập cách Mặc Ngọc Châu tương đối gần, vẻ mặt của đối phương đều được thu vào trong mắt. Nàng khẽ cau mày, trên mặt có chút vẻ không vui, hiển nhiên đối với loại ái mộ mà trợn mắt ngó chăm chăm như Yến Ca rất là không kiên nhẫn.

"Yến sư huynh, nếu không có chuyện gì, tiểu muội cùng Ngô công tử xin cáo từ trước" Mặc Ngọc Châu miệng khẻ nhếch lên, lạnh lùng hướng tới Yến Ca thi lễ, rồi di động thân thể mềm mại rời khỏi nơi đây, mà Ngô Kiếm Minh kia cũng quay về phía Yến Ca hừ một tiếng, cũng không nói gì nữa, lập tức đuổi theo.

Hàn Lập nhìn theo bóng lưng hai người dần dần đi xa, khóe miệng lộ ra một vẻ cười cổ quái, sau đó hắn quay đầu nhìn vị Yến sư huynh kia, kết quả phát hiện đối phương vẫn nhìn theo hướng mà hai người vừa đi mà ngây ngốc đứng ngẩn người ra.

Hàn Lập thở dài, vị này đúng là kẻ khùng si tình! Chỉ là trông thế nào, vị Mặc đại tiểu thư kia bộ dáng cũng không giống đối với hắn có thể có hảo cảm, sợ rằng đối phương cũng đã bị cột vào sợi tơ si tình khó dứt.

Hàn Lập dùng sức vỗ lên vai của Yến Ca một chưởng, làm cho thân thể hắn chấn động, vẻ mờ mịt trên mặt nhất thời biến mất, cuối cùng từ trong si ngốc mà tỉnh lại.

"Thật ngượng, để cho Hàn sư đệ thấy mà chê cười!" Yến Ca khôi phục lại lý trí, trên mặt đỏ bừng, đối với sự ngu ngốc của mình rất là xấu hổ.

"Không có gì, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đó là bản tính của nam nhân, có cái gì mà ngượng ngùng" Hàn Lập mỉm cười nói.

Yến Ca nghe Hàn Lập nói xong, cũng không cảm thấy thư giãn, ngược lại cười khổ một cái, rồi chậm rãi nói:

"Không dối gạt Hàn sư đệ, từ nhỏ ta và Ngọc Châu cùng lớn lên với nhau, cũng không thể nói cái gì là thanh mai trúc mã, nhưng cũng không sai biệt gì mấy, cũng có cảm tình rất sâu. Nhưng đáng tiếc chính là, [Ngọc Châu sau khi lớn lên tựa hồ đối với ta chỉ có tình huynh muội, mà không có ý tứ gì khác, bởi vậy sau khi dã bị nàng mấy lần cự tuyệt, ta cũng đã hiểu suy nghĩ của nàng, chỉ là hy vọng nàng tìm được một phu quân tốt, có thể làm cho nàng cả đời hạnh phúc! Nhưng hôm nay vừa thấy Ngọc Châu, ta vẫn không cách nào tự kềm chế, bất tri bất giác mà trở nên ngu ngốc như vậy!" Yến Ca nói xong lời cuối cùng thì có vài phần tự giễu trong đó.

Hàn Lập sau khi nghe xong đối phương nói, không hề mở miệng nữa, ngược lại dùng một loại ánh mắt giống như là trông thấy một món đồ cổ trân quý một lần nữa đánh giá Yến Ca, hắn trước kia cũng chỉ là từ trong sách vở và các loại chuyện xưa mà nghe nói qua loại tình cảm này, nhưng cũng không nghĩ tới một ngày nào đó mình có thể tận mắt thấy được.

Nếu như đối phương nói là lời thật tâm, vậy hắn không biết là là nên khâm phục sự si tình của đối phương, hay là cần phải thầm mắng đối phương quá sức ngu ngốc!

Sau đó trên đường đi, Hàn Lập cố ý nói tới đề tài khác để đổi hướng suy nghĩ của đối phương, để cho tâm tình của Yến Ca khôi phục lại bình thường. Hai người còn đang cười cười nói nói thì đã đi tới ngôi lầu mà đêm qua Hàn Lập đã tới, ở nơi này mấy vị phu nhân của Mặc đại phu đang long trọng chờ đợi Hàn Lập đến, chuẩn bị cấp cho Hàn Lập một sự việc làm cho hắn vừa vui mừng vừa kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.