"Vẫn còn nữa à?" Lão già thoạt giật mình, nhưng lập tức càng thêm cao hứng, mừng hớn hở nói.
Tuy không biêt Hàn Lập còn tiếp tục lấy tài liệu gì ra, nhưng đồ tốt đều phải để dành về sau, đây là đạo lý thường tình của con người. Lão không thể không ngước nhìn Hàn Lập với ánh mắt càng đầy mong đợi!
Hàn Lập tuy đối với thủ đoạn luyện khí của vị chủ tiệm có hơi hoài nghi nhưng trong thời gian ngắn cũng không tìm được Luyện khí sư nào có thể yên tâm hơn, chỉ đành hơi do dự mà đem tài liệu từ Mặc Giao lần lượt bày ra trên bàn.
Bất quá hắn trong lòng cũng đã suy nghĩ rồi, nếu như lão già này ngay cả nguồn gốc của những tài liệu này mà cũng không nhận ra được thì rõ ràng cho thấy là kiến thức và thủ đoạn của đối phương thật sự có vấn đề rồi! Đến lúc đó, cùng lắm là đem mấy cái vỏ cứng trước mặt chế luyện một chút là được rồi.
Về phần món đồ tốt trên thân Mặc Giao thì vẫn có thể kiếm vài Luyện khí sư cao minh khác mà.
Hàn Lập đã dự tính như vậy, tư nhiên càng quan sát kĩ thần tình và cử động của lão già.
Kết quả, lão già đang nâng một cốc trà xanh, mới hớp một ngụm, vừa thấy đống tài liệu mà Hàn Lập lấy ra thì "phụt" một tiếng, đem nửa ngụm nước trà trong miệng toàn bộ phun về phía trước.
"Đây là da của giao long, lại còn có cả sừng, răng nanh, đây là nhãn châu! Trời ơi, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323948/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.