Mặt đất dưới chân rung động kịch liệt, tiểu thạch sơn từ đỉnh núi xuống đến chân rung lắc rồi hé ra một cái khe, từ đó bắn ra ánh bạch quang nhu hòa.
Núi đá này thật muốn bửa ra làm đôi.
Đám người Hàn Lập hít một hơi lương khí, đối với thần thông khai sơn liệt thạch của hai người Nam Lũng Hầu,trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ.
Càng khiếp sợ hơn là thần sắc bọn họ biểu hiện ra vẻ thản nhiên như biết trước điều này sẽ xảy ra. Nhưng rốt cuộc trong lòng họ nghĩ như thế nào thì chỉ có trời biết.
Mấy người tu vi thấp nhất là Vương Thiền cùng Yến Như Yên, sắc mặt trắng bệch đứng ở sau Vương Thiên Cổ im lặng không nói gì.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn hai người này một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Xem ra trước khi lấy được bảo khố thì không có cơ hội ra tay với Vương Thiền.
Nam Lũng Hầu cùng bạch sam lão giả tiếng chú ngữ một khắc cũng không dừng lại.
Một lát công phu sau, núi đá rốt cục phân thành hai, hé ra một cái khe lớn bề rộng chừng hơn mười trượng.
Mà trong cái khe có một cái bậc thang đá nối thẳng xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người.
"Đi thôi" Bạch sam lão giả trên mặt hiện lên một tia hưng phấn ngắn gọn hô rồi dẫn đầu đi vào.
Người vốn dẫn đầu là Nam Lũng Hầu thì ngược lại sau khi mỉm cười đi vào sau đó.
Nhìn thấy tình hình này, Hàn Lập trong lòng vừa động.
Xem ra bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323037/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.