Chương trước
Chương sau
"Lời ấy của Tiễn huynh hình như có chút phóng đại. Vị Hàn tiền bối kia tuy chỉ trong một thời gian ngắn đã tu luyện tới trình độ Nguyên Anh kỳ nhưng có khả năng đột phá lên Hóa Thần kỳ hay không là một sự việc đâu có dễ dàng như vậy. Kỳ thật nếu tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ thì cũng đã đủ để tông môn hiện tại xưng bá một phương rồi. Điều này mới có chút ít khả năng." Niếp Doanh sau khi ngẫm nghĩ, thản nhiên cười nói.

"Ha ha! Là Tiễn mỗ đã suy nghĩ quá xa xôi rồi. Nhưng nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì vị Hàn tiền bối này trong vòng ngàn năm tới đây cũng đủ để thành một đại nhân vật ảnh hưởng đến toàn bộ tình thế của Thiên Nam. Mà tiền bối kia lại có uyên nguyên sâu xa với quý cốc như thế, nếu có thể lôi kéo gia nhập lục phái, nói không chừng không cần bao lâu thì chúng ta có thể trở lại Việt Quốc cũng nên." Trong mắt của tu sĩ họ Tiễn lóe lên một tia tinh quang, chậm rãi nói.

"Uyên nguyên sâu xa? Đạo hữu vừa rồi cũng đã thấy Hàn tiền bối tuy ngày xưa xuất thân từ Hoàng Phong Cốc nhưng hiện tại là trưởng lão của Lạc Vân Tông, vô luận là tông môn thế lực hay là thân phận, bổn cốc có cái gì tốt để lôi kéo người ta. Huống hồ mọi người cũng rõ ràng đối phương không có một ý niệm nào muốn quay về cả." Lôi Vạn Hạc im lặng một chút rồi thở dài nói.

Vừa nghe như thế tất cả những người khác đều á khẩu, không có từ gì để nói.

"Vị Hàn tiền bối kia vì sao lại đối với quý cốc lạnh lùng như vậy? Dù sao Hàn tiền bối cũng xuất thân từ quý cốc mà! Chẳng lẽ một chút ý niệm cũng chẳng có?" Đại hán Cự Kiếm Môn có chút không tin hỏi.

"Tình hình cụ thể tại hạ cũng không biết rõ lắm nhưng phỏng chừng hy vọng không quá cao. Ngược lại tại hạ thấy Hàn tiền bối và Nam Cung tiền bối của Yểm Nguyệt Tông tựa hồ có giao tình không tệ nên có thể nhờ Nam Cung tiền bối thử khuyên nhủ một phen. Cho dù không cách nào lôi kéo gia nhập lục phái nhưng tạo mối quan hệ tốt chắc cũng thành công." Lôi Vạn Hạc đầu tiên là lắc lắc đầu, sau đó đổi chủ đề, hướng trung niên tu sĩ của Yểm Nguyệt Tông nói.

"Cái này…có thể sao? Vị Hàn tiền bối với Nam Cung sư thúc cụ thể có giao tình kiểu gì thì tại hạ phải trở về tông nội hỏi một chút mới biết được." Đường Minh Hoa có chút không tin trả lời.

"Được rồi, việc lôi kéo tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không phải người như chúng ta có thể làm chủ được. Tất cả đều giao cho mấy vị trưởng lão xử lý đi. Chắc ba tháng sau vị Hàn tiền bối kia sẽ xuất hiện tại song tu đại điển. Chúng ta nên nhanh chóng trở về Cửu Quốc Minh đi. Đây cũng không phải là chỗ an toàn gì cả." Lôi Vạn Hạc đột nhiên nhìn quanh vài lần rồi nhíu mày đề nghị.

Những người khác nghe thấy thế nên cũng không ai có tâm tư bàn luận về chủ đề trên nữa. Lúc này năm người hóa thành năm đạo hào quang nhanh chóng bay đi.

Tuy Lôi Vạn Hạc ngoài miệng nói năng nghe dễ dàng nhưng trong lòng lại âm thầm phát rầu.

Hắn làm thế nào để nói rõ việc này với vị Lệnh Hồ lão tổ kia đây?

Chẳng lẽ trực tiếp bảo một vị đệ tử bị lão bỏ rơi trước kia ngày hôm nay đã trở thành một sự tồn tại không hề thấp kém hơn lão, đồng thời vị kia vì việc năm xưa mà một bụng vẫn tràn đầy bất mãn sao?

Đấy chẳng phải là trực tiếp chỉ trích chính vị sư bá của mình ư?

Lôi Vạn Hạc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài vài lần, sau đó im lặng nhanh chóng bay trở về.

Bởi vì Ngự Phong xa thực sự quá bắt mắt nên sau khi Hàn Lập bay đi một đoạn cho đến khi không thấy hình ảnh của đám người Lôi Vạn Hạc nữa liền không nhanh không chậm thu nó lại, sau đó chỉ dùng độn quang bình thường.

Hôm nay đột nhiên biết được tin tức của Nam Cung Uyển, đồng thời còn là một tin tức xấu nên hiện tại hắn phải bình tĩnh ngẫm nghĩ một phen.

Năm đó tuy hắn cùng nàng xuân phong nhất độ và gặp gỡ hai lần nhưng bởi vì tu vi, thân phận quá khác biệt nên chỉ xem nhau như người qua đường, chẳng có chút tình ý nào đáng nói.

Nhưng không biết từ bao giờ trong nhận thức của mình, Hàn Lập sớm đã xem Nam Cung Uyển là nữ nhân của hắn.

Đặc biệt sau khi hắn trước sau kết thành kim đan và nguyên anh thì tự nhận mình đủ điều kiện phối xứng với nàng, cho nên trong lòng càng không có một chút nghi hoặc gì về điều đó cả.

Do đó mà vừa rồi khi nghe tin Nam Cung Uyển sắp trở thành đạo lữu song tu của người khác thì hắn thiếu chút nữa thất thố.

Ra vẻ không biết và trơ mắt nhìn nàng trở thành vợ người khác, Hàn Lập chẳng cần nghĩ cũng không thể buông bỏ, để cho sự tình diễn ra được.

Đời này nam tử có thể lấy nàng làm vợ chỉ có một và chỉ một mình hắn mà thôi.

Huống hồ Hàn Lập cũng không tin một điểm cảm giác nàng ấy cũng không có đối với hắn - người đã nhận được cái quý giá nhất của đời người con gái.

Hắn sẽ không để khánh điển ba tháng sau được diễn ra thuận lợi.

Hiện tại hắn suy nghĩ chính là không nên để ý đến cái gì cả, trực tiếp tới Yểm Nguyệt Tông rồi len lén đem Nam Cung Uyển đi hay là đợi khánh điển chính thức bắt đầu vào ba tháng sau rồi mới tìm tới cửa.

Hai cách này rõ ràng đều có chỗ lợi, chỗ hại riêng.

Phương pháp đầu tiên tuy dễ dàng thực hiện nhưng hắn thực sự rất khó đảm bảo rằng Nam Cung Uyển sẽ không nói một lời nào rồi cùng trốn đi với hắn. Dù sao nàng cũng ở Yểm Nguyệt Tông đã nhiều năm, nay lại còn là trưởng lão nên khó có khả năng không hề có chút băn khoăn về việc im lặng rời đi.

Phương pháp thứ hai xuất hiện ngay tại ngày diễn ra khánh điển rồi chính thức cầu hôn Nam Cung Uyển thì phải chịu áp lực rất lớn từ Yểm Nguyệt Tông, lục phái thậm chí có khả năng từ Cửu Quốc Minh, có thể nói là khó khăn trùng trùng. Nhưng chỉ cần năng có khả năng giải quyết tất cả thì có thể quanh minh chính đại ở chung với Nam Cung Uyển mà sau này chẳng phải âu sầu gì cả.

Đương nhiên còn có thêm một phương pháp đơn giản khác nữa là trực tiếp khiến cho tên Ngụy Ly Thần kia thần không biết, quỷ không hay biến mất khỏi thế gian.

Do đó tự nhiên mọi thứ sẽ kết thúc, chẳng còn trở ngại gì nữa.

Tuy nhiên loại phương pháp này cũng nguy hiểm nhất.

Bởi vì Hóa Ý Môn chẳng phải là loại tiểu tông tiểu phái gì mà chính là một trong hai đại tông phái lớn nhất của Cửu Quốc Minh. Trong tông nội có đến bốn, năm vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ, thực lực vượt xa so với Lạc Vân Tông.

Vị Ngụy Ly Thần kia nếu ở lỳ trong tông nội, thủy chung không ra ngoài thì cho dù hắn có bổn sự lớn tận trời cũng không có cách nào thần bất tri, quỷ bất giác giết chết đối phương cả.

Mà nếu thành công thì một khi đã để lộ thân phận, cho dù mình có thân phận trưởng lão Lạc Vân Tông cũng chỉ sợ kham không nổi.

Hàn Lập một mặt từ từ tiến tới, một mặt suy ngẫm tìm kiếm đối sách.

Cuối cùng để chắc ăn, hắn quyết định theo một phương pháp điều hòa từ tất cả những phương pháp trên.

Hắn trước tiên sẽ đến Yểm Nguyệt Tông gặp Nam Cung Uyển để hỏi rõ tâm ý của nàng. Nếu nàng băn khoăn do dự hoặc có nỗi khổ tâm khác không nguyện ý đi theo hắn thì hắn sẽ đi Hóa Ý Môn một chuyến trước khi diễn ra khánh điển để xem xem có cơ hội hạ sát tên Ngụy Ly Thần kia, hoàn toàn loại bỏ hậu họa hay không.

Nếu không có cơ hội xuất thủ thì hắn chỉ có thể tại ngày cử hành song tu đại điển, quanh minh chính đại cầu hôn với Nam Cung Uyển mà thôi.

Mặc kệ kết quả thế nào, Nam Cung Uyển có đồng ý hay không thì hắn đều phải ép buộc nàng theo.

Hắn đời này rất ít khi chân chính lụy tình. Hắn luôn luôn lấy lý trí đặt trên tình cảm nhưng lần này trong thâm tâm của mình Hàn Lập như thế nào cũng sẽ không dâng Nam Cung Uyển đến tay người khác.

Với thần thông hiện tại của Hàn Lập, chỉ cần không gặp phải sự cản trở của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chắc chắn sẽ không có ai có thể giữ chân đuợc hắn.

Sau khi đã sắp xếp xong, tinh thần Hàn Lập dâng cao. Sau khi xác định rõ phương hướng hắn liền nhanh chóng tăng tốc, trong nháy mắt phá không bay đi.

Lục phái Việt Quốc năm đó bại lui, sau khi tham gia vào Cửu Quốc Minh thì trú chân tại Bắc Lương Quốc.

Tông môn tu sĩ Bắc Lương Quốc rất thưa thớt bởi vì tài nguyên dành cho tu luyện ở vào loại đội sổ.

Lục phái thân là tông môn mới gia nhập nên cũng chẳng có lựa chọn nào, đồng thời sau này dựa vào minh tranh ám đâu với một ít tông môn nên trong vòng một trăm năm mới có thể bằng chính thực lực của mình miễn cưỡng bén rễ.

Đương nhiên linh sơn linh mạch, mỏ quặng linh thạch cùng với thanh thế đều không thể so sánh với lúc còn độc chiếm Việt Quốc được.

Nhưng hôn nay lục phái đã qua những năm tháng gian khổ nên cũng khôi phục được một phần nguyên khí. Lời nói tại Cửu Quốc Minh cũng có trọng lượng không nhỏ.

Yểm Nguyệt Tông thân là tông môn cường đại nhất trong lục phái tự nhiên chiếm được một chỗ có linh khí không tệ.

Linh Lung sơn nằm ở phía Tây của Bắc Lương Quốc. Tu sĩ Yểm Nguyệt Tông bao quanh ngọn núi này, thi pháp xây dựng vô số các loại lầu các điện đường, bố trí từng loại đại trận cấm chế.

Nơi này chính là tân sơn môn của Yểm Nguyệt Tông.

Linh Lung Sơn đại khái chia làm ba tầng.

Ở dưới chân núi là nơi tu luyện của các đệ tử cấp thấp. Từ chân núi đến lưng chừng núi chỉ có tu sĩ trên Trúc Cơ kỳ mới có tư cách tiến vào.

Tầng trên cùng của lưng chừng núi tự nhiên chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ mới có khả năng cư trú.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ tuy trong con mắt của tu sĩ Kết Đan kỳ chẳng đáng để nhắc tới nhưng trong con mắt của tu sĩ mới nhập môn chưa lâu và vẫn còn dậm chân tại mức Luyện Khí kỳ thì là cột trụ của tông phái, là một tồn tại đầy ngưỡng mộ.

Mà các quản sự lớn nhỏ trong Yểm Nguyệt Tông đều do những tu sĩ khôn khéo đã trúc cơ thành công đảm nhiệm. Nhưng Viên Khôn – một quản sự phụ trách thu mua một ít vật phẩm thế tục lại là một ngoại lệ.

Bởi vì người này là quản sự duy nhất trong Yểm Nguyệt Tông có tu vi Luyện Khí kỳ.

Nguyên nhân sâu xa ở phía Bắc của Bắc Lương Quốc có một gia tộc tu tiên trung đẳng kỳ cựu. Gia tộc này là một gia tốc hoan nghênh việc lục phái gia nhập Bắc Lương Quốc và đã trợ giúp không ít cho lục phái, đặc biệt là Yểm Nguyệt Tông đặt chân ở nơi đây.

Cho nên để tưởng thưởng và bồi thường, Yểm Nguyệt Tông đã hứa hẹn đem một chức vụ quản sự không quá trọng yếu trong tông cho một đệ tử Viên gia đảm nhiệm.

Mà vị Viên Khôn này là cháu ruột của vị gia chủ Viên gia, tuy không có tiền đồ về mặt tu luyện nhưng do gia chủ Viên gia tự mình ra mặt cầu tình, cao tầng Yểm Nguyệt Tông mới miễn cưỡng để hắn đảm nhiệm chức vụ quản sự.

Cũng may hắn tu vi tuy yếu kém nhưng đối với việc quản lý sự việc thuộc về thế tục thì rất giỏi, xử lý gọn gàng ngăn nắp, không bao giờ để sót nên cũng từ từ ngồi chắc trên cái ghế đó.

Tuy nhiên tại tu tiên giới – nơi mọi thứ đều lấy tu vi bản thân để nói chuyện thì các đệ tử cấp thấp tự nhiên cũng chẳng cung kính với hắn bao nhiêu.

Những quản sự Trúc Cơ kỳ khác thì càng khinh miệt hắn.

Tuy nhiên vị Viên đại quản sự này chẳng để ý gì cả, cáo mượn oai hùm thì cáo mượn oai hùm, cúi đầu vâng dạ thì cúi đầu vâng dạ nên cũng tiêu diêu tự tại ở Yểm Nguyệt Tông.

Ngày hôm nay Viên Khôn xuất hiện trong một thành nhỏ gần với Linh Lung Sơn nhất. Hắn mang theo hai vị đệ tử Yểm Nguyệt Tông có tu vi kém hơn một bậc, như nhưng lần trước để ghé qua vài gian hàng hóa, thu mua một ít vật phẩm thường ngày.

Hắn không có chú ý tới chính là sau khi mình đảo qua hai, ba gian hàng liền có một tia thần thức cường đại, như có như không từ một tửu lâu gần đó xuất ra, sau khi xem xét qua mấy lượt phục sức của quản sự Yểm Nguyệt Tông liền lặng lẽ dính chặt trên thân hắn, chăm chú quan sát một gã chỉ mới có tu vi khơi khơi Luyện Khí kỳ.

Quyển 5: Danh Chấn Nhất Phương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.