Không tốn nhiều thời gian, Viên Khôn đã mua sắm xong rồi mang theo hai tu sĩ kia rời thành bay về núi.
Nhưng khi ba người cách thành thị hơn mười dặm đột nhiên không trung phía trước chợt lóe lên ánh sáng, một thiếu phụ kiều mị đột nhiên xuất hiện, cười xinh đẹp với bọn họ.
"Chúng ta là đệ tử Yểm Nguyệt Tông, tiền bối là." Viên Khôn dù tu vi thấp nhưng thấy thiếu phụ đột nhiên xuất hiện quỷ dị như vậy cũng biết đây không phải là chuyện đùa. lập tức nói ra gia môn, đề phòng đối phương gây bất lợi cho mình.
Nhưng mà thiếu phụ hoàn toàn không có nghe hắn nói hết mọi chuyện, chỉ khẽ cười, hé miệng phun ra một đám phần hống. Dù trông rất nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba người, đem tất cả bao lại bên trong.
Lấy tu vi thô thiển đáng thương của Viên Khôn, một chút chống cự cũng không có. Hắn chỉ cảm nhận được mùi hương rồi ngất đi không còn biết trời đất gì nữa.
Ba người lập tức từ trên ngã xuống.
Thiếu phụ cũng không có chần chừ, tay áo khẽ vung, một mảng hào quang bay ra, đem thân thể ba người kéo lại gần.
Sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thân hình nàng liền hóa thành một đạo ngân quang bay đi, trong chốc lát hoàn toàn biến mất.
Sau khi ánh sáng độn quang hơn mười dặm thì hạ xuống một cánh rừng hoãng dã không người.
Trong rừng đang có một thanh niên mặc áo xanh đang nhắm mắt, xếp bàng ngồi dưới một cây đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323004/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.