"Nếu tiền bối đã nói như thế thì vãn bối còn có thể cự tuyệt đường sống sao!"
Hàn Lập lạnh nhạt nói.
"Ha ha, Hàn đạo hữu cần gì uể oải như thế. Mặc dù trong Nghiễm Hàn Giới có chút nguy hiểm, nhưng lại là chuyện tốt. Người nào có có duyên này hơn phân nửa là rất hâm mộ."
Thiên Cơ Tử vừa cười vừa nói.
"Hâm mộ! Tu vi vãn bối hiện chưa tới bình tu, tiến vào trong cũng không có thu hoạch gì quá lớn. Ngược lại tỷ lệ chết là gần một nửa, thật sự là giống như mạo hiểm tính mạng. Nếu có thể thì vãn bối quyết không tiến vào trong."
Hàn Lập lắc đầu, lộ ra vẻ vô cùng buồn bực. Nghe Hàn Lập nói vậy, Thiên Cơ Tử và Mã trưởng lão không khỏi nhìn nhau, tựa hồ hội ý.
"Nghiễm Hàn Lệnh một khi bị kích phát, thì cũng chỉ có người kích phát mới có thể mang người khác tiến vào Nghiễm Hàn Giới. Điều này có liên quan đến tồn vong hưng suy của mười ba tộc chúng ta, đích xác đạo hữu không thể cự tuyệt. Nguyên bổn đạo hữu có thể mang lệnh bài đến đây, Vạn Cổ Tộc chúng ta hẳn sẽ trọng tạ, nhưng nếu đạo hữu không muốn tiến vào Nghiễm Hàn Giới, hiện tại mạo hiểm tiến vào thì coi như hi sinh không nhỏ. Như vậy đi, đạo hữu có yêu cầu gì cứ nói với ta, nếu được thì ta sẽ tân lực thoả mãn."
Thiên Cơ Tử hướng Hàn Lập chậm rãi nói.
Hàn Lập nghe vậy, âm thầm giật mình, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321249/chuong-1589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.