Chương trước
Chương sau
"Đối với những thượng cổ tế đàn trên các đại lục, không rõ quý minh biết nhiều ít ra sao?" Cuối cùng, Hàn Lập cất tiếng hỏi.

"Biết nhiều ít? Ý đạo hữu là..." Tăng nhân lộ vẻ bị bất ngờ, không hiểu ý.

"Chính là vị trí của các tế đàn. Không biết quý minh biết rõ đến đâu?" Hàn Lập nói.

"Trên các đại lục khác thì lão hủ không rõ lắm. Nhưng nếu trên Huyết Thiên đại lục này thì vị trí những Thượng Cổ tế đàn này bổn minh nắm giữ cũng kha khá, có lẽ cũng biết tới bảy tám phần mười. Hàn huynh có hứng thú với những tế đàn này sao?" Tăng nhân lấy làm lạ hỏi.

Điều này cũng khó trách. Mấy Thượng Cổ tế đàn này, về căn bản đều là những vật đã hết tác dụng. Trong mắt những Đại Thừa như bọn họ, những thứ này thật sự không phải là chuyện đáng chú ý tới.

"Chuyện có gia nhập quý minh hay không, Hàn mỗ còn phải cân nhắc lại, không thể chỉ vì những lời đạo hữu vừa nói mà đã dễ dàng gia nhập ngay được. Nhưng còn chuyện tham gia cuộc chiến giữa các cường giả thì tại hạ lại có thể đáp ứng. Tuy nhiên, ngoài những thù lao như đã nói, ta còn có một điều kiện nữa." Hàn Lập nói.

"Điều kiện gì?" Tăng nhân hỏi, vẻ mặt hơi chút ngưng trọng.

"Trong lúc còn ở Huyết Thiên đại lục, Hàn mỗ hy vọng có thể cậy nhờ vào một số đường dây thông tin của quý minh để có được những tin tức kịp thời mà ta mong muốn. Tỷ như những tư liệu về Thượng Cổ tế đàn chẳng hạn, hiện tại ta cũng muốn có được một tấm bản đồ phân bố chi tiết của chúng." Hàn Lập trả lời, vẻ mặt thản nhiên.

"Chuyện này thì đơn giản, lão hủ đáp ứng. Về phần các tin tức có liên quan đến Thượng Cổ tế đàn, ngay khi đạo hữu rời khỏi nơi đây, ta sẽ sai người đưa cho đạo hữu một phần." Tăng nhân nghe vậy thì thần sắc buông lỏng, cất tiếng ưng thuận ngay.

"Tốt lắm. Chỉ cần quý minh tuân thủ ước định này. Ba năm sau, Hàn mỗ nhất định sẽ tham gia cuộc chiến Cường giả đúng hẹn." Hàn Lập khẽ cười, nói.

"Với thân phận của đạo hữu, nếu đã đáp ứng, Bích mỗ hiển nhiên mười phần tin tưởng. Tín vật này, xin đạo hữu thu nhận cho. Khi cuộc chiến Cường giả bắt đầu tiến hành, nó sẽ thông tri đến cho đạo hữu. Lúc đó, Hàn huynh chỉ cần tìm đến bất kỳ một phân bộ nào trực thuộc bổn minh, họ sẽ sắp xếp để đưa đạo hữu đến lối vào của tiểu thế giới kia." Tăng nhân lật tay, đưa ra một khối pháp bàn, rồi nói.

"Tín vật này Hàn mỗ nhận. Đến lúc đó, tại hạ sẽ lại gặp gỡ chư vị đạo hữu." Hàn Lập cũng không khách sáo gì nữa, giơ tay thu lấy pháp bàn cất vào vòng tay Trữ vật.

Sau đó, tăng nhân còn lưu ý thêm một ít việc cần chú ý về cuộc chiến Cường giả, rồi lại giao ra một bản đồ còn chi tiết hơn nữa của Huyết Thiên đại lục, xong mới thi pháp đưa Hàn Lập ra khỏi không gian của bức họa đồ.

Ở bên ngoài bức tranh, nữ tử lãnh diễm (cô gái xinh đẹp có khuôn mặt lạnh lùng) đột nhiên thấy hoa cả mắt. Một vầng huyết quang đột ngột xuất hiện, rồi Hàn Lập từ đó hiện ra.

"Hàn sư tổ"

"Tiền bối"

Mọi người đều kêu lên kích động, vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội vội vàng vàng tiến tới thi lễ.

"Đứng lên đi. Khiến các ngươi lo lắng rồi." Hàn Lập khẽ cười, phất tay áo, kêu mọi người đứng dậy.

Lúc này, nữ tử lãnh diễm kia dường như cũng đã nhận được lời phân phó từ Bích Ảnh, nàng tiến tới cung kính nói:

"Hàn tiền bối, vãn bối cũng vừa đưa tin, những tư liệu mà lão nhân gia người muốn, không bao lâu nữa sẽ có người đưa tới ngay. Kính xin tiền bối chờ đợi một lát."

"Ta đã lưu lại đây lâu như vậy, giờ có phải chờ thêm một chốc lát nữa thì cũng không là gì." Hàn Lập bình thản trả lời.

Thiếu nữ xinh đẹp nghe thế cũng không dám nói gì nhiều thêm, chỉ cúi người thi lễ rồi thi pháp thu bức họa Bát Quỷ Phệ Phật Đồ lại, sau đó bước qua một bên đứng chờ.

Còn về phần vị thanh niên mặt tròn kia, từ lúc Hàn Lập từ bức họa đồ trở ra, hắn vẫn luôn giữ vẻ kính cẩn đứng một bên, không nói một lời.

Hơn một canh giờ sau, nơi chân trời hiện lên một quầng sáng, ngay lập tức một đạo cầu vồng đỏ thẫm đã xẹt đến, tốc độ nhanh khôn tả, chỉ chớp lóe mấy lần đã tới ngay phía trên mọi người, xoay chuyển bay múa không ngừng.

Nữ tử lãnh diễm bấm niệm pháp quyết, vẫy tay về phía ánh cầu vồng.

Cầu vồng lập tức hóa thành một thanh phi kiếm đỏ thẫm bay xuống, trên thân kiếm có một khối ngọc giản màu vàng nhạt.

"Bẩm tiền bối, tư liệu về Thượng Cổ tế đàn đã đến."

Thiếu nữ tháo ngọc giản ra, rồi vội vàng đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập đưa tay tiếp lấy ngọc giản, rồi dùng thần niệm quét vào trong xem xét. Qua một lát, mặt hắn lộ vẻ hài lòng.

"Đúng là rất tường tận chi tiết. Việc này ít nhiều cũng làm phiền quý minh rồi. Trời cũng không còn sớm nữa, ta cũng sẽ lên đường đây."

Hàn Lập không nói gì thêm, thu cất ngọc giản xong, liền giơ tay phất. Một luồng hắc quang bắn ra.

Một tiếng nổ ầm vang, bầu trời bỗng nhiên cuồng phong gào thét. Một chiếc thuyền màu đen lớn như một tòa núi đột ngột hiện ra. Chính là Mặc Linh Thánh Thuyền.

Thanh niên mặt tròn cùng thiếu nữ xinh đẹp thấy chiếc thuyền to lớn khổng lồ như thế thì không khỏi cả kinh.

Trong lúc đó, Hàn Lập đã mang theo đám người Huyết Phách, Hóa Thạch lão tổ vút thẳng lên không.

Một lát sau, chiếc thuyền lớn vang lên âm thanh vù vù, rồi hóa thành một đạo hắc quang như xé không trung bay vút đi.

Trong nháy mắt, ở chỗ cũ chỉ còn lại hai người thanh niên mặt tròn và nữ tử lạnh lùng kia.

Ngay khi chiếc thuyền lớn lóe lên biến mất sau đường chân trời, thiếu nữ xinh đẹp chợt quay qua người thanh niên mặt tròn thi lễ thật sâu, cực kỳ cung kính nói:

"Bích Ảnh đại nhân, xem chừng Hàn tiền bối đã đồng ý xuất thủ. Xin chúc mừng đại nhân. Như vậy, trong cuộc chiến Cường giả này, phần thắng của bổn minh lại hơn thêm được một phần."

"Ha ha, vị Hàn đạo hữu này tuy rằng thần thông bất phàm nhưng đối địch với những Quỷ Vương hùng mạnh như Âm Ti Thập Vương thì thắng bại cũng chỉ năm năm mà thôi. Nhưng hiện tại ngoài người này ra, trong lúc nhất thời bổn minh cũng không thể tìm được ngoại viện nào khác thích hợp hơn hắn. Chỉ hy vọng rằng thành phần tham chiến không phải đều là những nhân vật trong Âm Ti Thập Vương." Người thanh niên mặt tròn cười ha hả trả lời. Thân hình hắn đột ngột cao lớn lên, mặt mũi biến chuyển rồi hóa thành một lão già có khuôn mặt nhăn nheo khô héo, hai mắt đục ngầu, mặc áo xanh lục.

Vị thanh niên mặt tròn này hóa ra chính là bản thể của vị Bích Ảnh đại nhân kia, vốn đã đích thân đến đây từ trước. Không biết hắn sử dụng phương pháp nào để ẩn nặc, vậy mà có thể thay đổi dung nhan, cũng như áp chế tu vi ở tại cảnh giới Hợp thể. Cũng không rõ hắn có giấu diếm qua được ánh mắt của Hàn Lập hay không.

*****

"Tiền bối, không biết đám người Thương Minh tìm đến tiền bối là có chuyện gì quan trọng vậy? Sẽ không ảnh hưởng đến mục đích chuyến đi này của chúng ta chứ?" Đứng nơi mũi thuyền, Huyết Phách lo lắng hỏi.

"Đạo hữu yên tâm, Hách Liên Thương Minh chỉ nhờ ta giúp đỡ một chuyện nhỏ mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch đã định trước của chúng ta." Hàn Lập cười đáp.

"Nghe tiền bối nói thế, vãn bối thật an tâm." Vẻ mặt của Huyết Phách giãn ra.

Hàn Lập mỉm cười, khẽ lắc cổ tay và nói:

"Điền tiên tử, ngươi có thể hiện thân được rồi. Những lời ta trao đổi cùng Bích Ảnh đạo hữu vốn không muốn người ngoài biết được. Rất mong tiên tử gìn giữ bí mật giúp, không đem chuyện đó tiết lộ ra ngoài."

"Khanh khách, Hàn huynh yên tâm. Tiểu muội vốn không phải là hạng nhiều chuyện. Huống hồ đó chỉ là một tiểu thế giới thôi, thực sự còn chưa đáng để bổn tộc đặt vào mắt. Tộc chúng ta nếu muốn lấy thì muốn bao nhiêu liền có thể kiếm được bấy nhiêu. Ta lấy Tâm ma để thề, tuyệt sẽ không đem việc này nói cho bất kỳ ai khác." Từ mũi tàu, một tiếng cười nhẹ cùng thanh âm dễ nghe bỗng vang lên.

Tiếp đó, trên cổ tay Hàn Lập, ánh xanh lóe lên, một bóng hình thướt tha hiện ra trước mắt mọi người.

Rõ ràng là một đại mỹ nữ. Nàng vận trường bào màu xanh lục nhạt, da thịt nõn nà trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, mái tóc dài đen nhánh, toàn thân phát ra linh khí bức người. Chỉ có điểm khác thường là giữa mái tóc đen của nàng lộ ra một cặp sừng ngắn xanh biếc lấp lánh.

Chính là Điền Phi Nhi đã khôi phục tướng mạo chân thực của nàng.

Đám người Huyết Phách, Hóa Thạch lão tổ đều bị bất ngờ, kinh dị bật thốt thành tiếng. Cũng nhờ những lời Hàn Lập vừa nói, bọn họ cũng biết đối phương không phải là địch nhân. Cho nên tuy trong nội tâm kinh ngạc nhưng cũng không đến nỗi hiểu lầm mà lộ vẻ đối địch.

"Xét sự giàu có của quý tộc, ta cũng tin tưởng tiên tử sẽ không tự mua dây buộc mình, vi phạm lời thề tâm ma. Ta cũng không đòi hỏi gì thêm." Hàn Lập khẽ gật đầu, dáng vẻ mười phần yên tâm đối với lời nói của nàng.

"Lần này nhờ có Hàn huynh giúp đỡ, tiểu muội mới có thể thoát thân bình yên. Đợi đến lúc đại hội Đạo Quả khai mở, ta sẽ nhất định báo đáp, còn giờ, ta cũng không tiện lưu lại nơi đây nữa, mà phải rời khỏi giới này để quay về trong tộc thôi." Điền Phi Nhi cười khẽ, nói xong hai câu, liền nhanh gọn đứng dậy cáo từ.

Hàn Lập dĩ nhiên cũng không có ý lưu nàng lại làm gì. Sau khi hai bên nói nhau mấy câu "bảo trọng", Điền Phi Nhi liền biến thành một luồng sáng màu xanh rời khỏi thuyền lớn, theo một hướng khác bay đi.

Về phần nàng sẽ rời khỏi Linh giới như thế nào, Hàn Lập cũng không quá quan tâm.

"Đi thôi! Ta đã có được vị trí phân bố đại khái của các Thượng Cổ tế đàn. Gần đây dường như có một tòa. Chúng ta hãy tới chỗ đó trước xem rồi sẽ tính sau." Hàn Lập đợi khi Điền Phi Nhi đã đi xa, mới cất tiếng phân phó.

Hoa Thạch lão tổ lập tức cúi người tuân mệnh. Sau đó, hắn thúc giục mấy con Khôi lỗi, thay đổi hướng bay của chiếc thuyền chếch đi một chút, rồi gia tăng tốc độ phi hành.

"Huyết Phách đạo hữu, hãy theo ta đến đại sảnh. Ta có vài lời muốn nói với ngươi." Hàn Lập lại quay qua Huyết Phách phân phó.

Huyết Phách cũng chẳng lộ vẻ kinh ngạc gì, lập tức ứng tiếng, bước theo Hàn Lập.

Chỉ một lát sau, hai người đã một mình vào đến đại sảnh, người ngồi người đứng.

"Hiện tại Huyết đạo hữu đã đến được Huyết Thiên đại lục, không biết ngươi đã có dự định gì chưa? Trước đây, khi cùng ngươi ước định, ta chỉ đáp ứng rằng nếu ngươi gặp cường địch, ta sẽ che chở giúp, nhưng bằng cách nào để tìm kiếm bản thể thì vẫn còn phải dựa vào bản lĩnh của chính ngươi rồi." Hàn Lập bình thản nói.

"Bẩm tiền bối, vãn bối đã sớm suy tính kỹ. Ý định của vãn bối là muốn quay lại nơi mà lần trước đã phát hiện ra manh mối là thành Huyết Hạc trước. Lúc đó, tuy tại nơi này vãn bối đã tìm thấy dấu hiệu bản thể lưu lại, nhưng đáng tiếc lại bị địch nhân đuổi giết, nên hoàn toàn không thể đi tra xét rõ ràng những khu vực phụ cận, mà chỉ có thể vội vội vàng vàng trốn về Phong Nguyên đại lục. Vãn bối tin tưởng, nếu có đủ thời gian để tìm hiểu kỹ càng, nhất định vãn bối có thể tìm ra thêm nhiều manh mối khác." Huyết Phách trả lời không lưỡng lự.

"Thành Huyết Hạc! Chờ một chút, để ta tìm xem vị trí của thành này trước đã." Thần sắc Hàn Lập hơi động, hắn lật tay lấy khối ngọc giản đã thu nhận trước đây đem ra, rồi dùng thần niệm quét vào trong xem xét.

"Thành đó thế mà lại ở cách đây khá xa, nếu không có Truyền tống trận mà chỉ bay thôi, muốn đến được thành này e rằng cũng phải mất nửa năm đấy. tuy nhiên trên con đường đến thành này cũng có không ít Thượng Cổ tế đàn, xem như cũng không làm trễ nãi chuyện của ta. Vậy đi, chúng ta cứ đến thành Huyết Hạc, nhưng dọc theo đường đi, ta phải xem xét qua những Thượng Cổ tế đàn ở phụ cận. Vì vậy, đến được thành Huyết Hạc sẽ muộn trễ hơn một chút đấy." Hàn Lập sau khi xem kỹ ngọc giản, thì nói ra quyết định.

"Chuyện này không sao cả. Vãn bối tuyệt đối không làm chậm trễ việc quan trọng của tiền bối. Chỉ có điều, Thành Huyết Hạc kia thuộc về phạm vi thế lực của Huyết Đạo đại tông, vốn dĩ có oán cừu với vãn bối. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút." Huyết Phách mừng rỡ,vội vàng thi lễ thật sâu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.