Chương trước
Chương sau
“Được, đạo hữu đã không có ý kiến gì, vậy thì hãy đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đi, hi vọng trên đường có thể thuận lợi một chút.” Hàn Lập khoát tay áo với nàng, than nhẹ một tiếng nói.

Huyết Phách tự nhiên không dám cãi lời, thối lui ra khỏi đại sảnh.

Hàn Lập lẳng lặng ngồi trên mặt ghế, trầm ngâm không nói.

Mấy ngày sau, thân ảnh của Mặc Linh Cự Thuyền xuất hiện tại trên không một hồ nước màu xanh lục bích, sau đó đáp xuống một hòn đảo nhỏ trông vô cùng hoang vu.

Nhưng chỉ vẻn vẹn nửa ngày sau, cự thuyền lại một lần nữa bay lên trời, dọc theo lộ tuyến trước kia bay vút đi.

Một tháng sau, trên không trung một dãy núi có phần danh tiếng của Huyết Thiên Đại Lục, hơn mười dị tộc nhân của đại lục Huyết Thiên đang chia làm hai phe tranh đấu với nhau.

Trong đó có một đám da màu đỏ như lửa, hai gò má có thể mơ hồ nhìn thấy được lân phiến nhàn nhạt. đám còn lại thì có cặp mắt to lớn và lông mày rậm rạp, trên người mơ hồ có thể thấy được những luồng sát khí quanh thân.

Ngay phía dưới chúng, trong một mảng rừng rậm kín đáo dị thường, vài cây Linh Dược phát ra mùi hương kỳ dị đang đón gió mà đung đưa.

Mà ngay ở hai bên của vài cây Linh Dược này, có một lão giả mặc áo bào đỏ và một nam tử mặc áo bào xám đang ngồi xếp bằng đối diện nhau.

Tướng mạo của hai người tương tự với những người của hai nhóm đang tranh đấu với nhau trên không trung, nhưng tu vi thì hơn xa những người đang giao thủ kia. Lúc này một người thì đang thúc dục một bảo vật có hình dáng như lẵng hoa, một người thì đang thúc dục một kiện pháp khí hình dáng như chiếc mâm tròn triền miên tranh đấu, bộ dáng giằng co không phân hơn kém.

Hiển nhiên hai người này chính là hai kẻ cầm đầu của hai nhóm, cũng vì đám Linh Dược hiếm có này mà tranh dành nhau kịch liệt.

Bỗng nhiên từ phía chân trời xa vang lên tiếng nổ lớn, một chiếc thuyền lớn màu đen trông như một ngọn núi cao lóe lên mà hiện ra, sau đó dùng tốc độ nhanh kinh người mau chóng bay đến phía rừng rậm.

Cự thuyền chưa thực sự bay đến trước mặt mọi người mà một cỗ khí thế kinh người mênh mông cuồn cuộn đã kéo tới.

Những tộc nhân của hai phe đang giao chiến trên bầu trời chẳng qua chỉ có tu vi cỡ Kim Đan Nguyên Anh, bị cỗ khí thế này bức tới, nhao nhao kinh hãi mà dừng tay lùi về phía sau.

Hai gã thủ lĩnh có tu vi Luyện Hư ở dưới rừng rậm, sắc mặt cũng đại biến, cuống quít nhìn lại về phía cự thuyền trên không trung.

Kết quả cự thuyền màu đen chỉ hơi trầm xuống, lập tức như một luồng gió lốc lóe lên đã lướt qua khu rừng.

Hai đám dị tộc nhân chỉ thấy như bị vòi rồng cuốn đi, thân hình không tự chủ được mà đều quay cuồng liên hồi ngay tại chỗ.

Tiếp đó âm thanh lớn “bang bang” vang lên, thân hình bọn chúng nhao nhao bay ngược về phía sau mấy chục trượng, mới có thể một lần nữa miễn cưỡng đứng vững.

Rừng rậm phía dưới lại càng như bị Cự Thú Man Hoang chạy qua, từ giữa khu rừng bỗng lăng không mà hiện ra một cái rãnh khổng lồ rộng tới vài chục trượng, cây cối hai bên đều đổ sụp xuống đất.

Sắc mặt của ca hai nhóm người nhao nhao mà cùng tỏ ra cực kỳ hoảng sợ.

Giờ phút này, cự thuyền màu đen đã cách đó hơn mười dặm, cũng chớp động một cái, nhoáng lên liền bỗng hóa thành một luồng gió đen mà biến mất.

Hai gã thủ lĩnh dị tộc bên cạnh Linh Dược, tuy rằng thân thể đứng ngay hai bên cái rãnh nhưng lại bị một luồng sức mạnh cực lớn khiến cho người ta hít thở không thông mạnh mẽ đẩy ngã nhào sang hai bên phía sau.

Cả hai tên cuống quít đứng lên, khuôn mặt đều tái nhợt cắt không ra chút máu, ánh mắt nhìn về cự thuyền phía xa càng trở nên kinh hoàng như ban ngày thấy ma vậy.

“ Là lão tổ Đại Thừa! Chỉ có Phi Thuyền của tiền bối Đại Thừa mới có thể có uy năng kinh người như vậy.” Lão giả áo bào đỏ lẩm bẩm nói.

“ Không biết là vị lão tổ nào đi ngang qua đây…ah, không tốt, Linh Dược của chúng ta.” Nam tử áo bào xám giống như hồn vía chưa trở lại, lẩm nhẩm hai câu bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì, thoáng chốc nhảy vọt về phía trước, vội vàng nhìn về chính giữa cái rãnh lớn, kết quả khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Vài cây Linh Dược kia vậy mà bình yên vô sự ở trong rãnh, thật là kỳ tích, cứ như luồng sức mạnh vừa rồi cố ý tránh khỏi khu vực này vậy.

Chẳng qua là chỉ một khắc sau, lão giả áo đỏ cùng với nam tử áo xám liếc nhìn nhau, sắc mặt lại một lần nữa biến đổi, đem bảo vât thúc dục ra tiếp tục tranh đấu với nhau.

Về phần thủ hạ của hai người ở trên không trung, vừa thấy cự thuyền khí thế kinh người không để ý tới mình, do dự một chút lập tức cùng hò hét rồi lao vào giao tranh.

Ba tháng sau, trên không trung vùng cấm địa của một tông môn hạng trung, chiếc thuyền lớn đen kịt đang lẳng lặng đứng ở đó, đồng thời hơn ngàn khôi lỗi đẳng cấp cao đứng chằng chịt ở trên không dường như đã che lấp toàn bộ khu vực này lại.

Ở phía dưới đám Khôi Lỗi, gần vạn tên tu sĩ ăn mặc khác nhau của Huyết Thiên Đại Lục bất kể là tu vi cao hay thấp, tất cả đều nơm nớp run sợ đứng yên dưới mặt đất không dám tùy ý cử động một chút nào.

Trọn vẹn một lúc lâu sau, một chỗ bên trong cấm địa chấn động, từ đó một đạo thanh hồng mạnh mẽ phá tan cấm chế mà ra, sau mấy cái chớp động, hai bóng người đã xuất hiện ở trên chiếc thuyền lớn.

Rõ ràng là hai người Hàn Lập và Chu Quả Nhi.

“ Tiền bối, có manh mối gì hay không?” Huyết Phách vốn đã đứng chờ ở đó từ lâu vội vã tiến lên một bước hỏi.

“ Không có, tế đàn ở đây cũng không phải là tòa mà ta đang muốn tìm. Tiếp tục lên đường thôi.” Hàn Lập nhàn nhạt phân phó một tiếng.

“Vâng”

Hóa Thạch lão tổ đáp ứng một tiếng, sau đó lấy ra một kiện pháp khí hình lệnh bài hướng về phía cự thuyền rung lên vài cái, lập tức khôi lỗi đầy trời bỗng nhoáng lên rồi tất cả đều không một tiếng động mà bay trở về thuyền lớn.

Sau một khắc, bên ngoài thân của Mặc Linh Thánh Thuyền tuôn ra vô số phù văn màu đen, nổ vang lên một tiếng liền phá không mà bay đi.

Chỉ còn lại một đám người của tông môn kia đang đứng dưới mặt đất.

Trong số những người này, vài tên có tu vi Hợp Thể kỳ trông thấy chiếc thuyền thực sự bay đi mà không quay lại, thần sắc mới trở nên buông lỏng hơn.

Nhưng một gã đại hán mặt mũi xanh lè trong đó có vẻ không cam lòng hướng về phía những người khác nói:

“Tông chủ, các vị trưởng lão, chúng ta cứ để đối phương nghênh ngang rời đi như vậy à. Nếu việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Ly Hỏa Tông chúng ta chẳng phải sẽ triệt để mất đi hay sao?”

“ Không để đối phương đi thì có thể làm gì? Không cần nói tới kẻ cầm đầu tu vi sâu không lường được kia, quá nửa là một lão tổ Đại Thừa, mà chỉ riêng đám khôi lỗi này cũng đủ để tiêu diệt bổn tông mấy lần rồi. chẳng lẽ Chử trưởng lão muốn để bổn tông lấy trứng chọi đá hay sao?” một lão giả khác lưng hơi còng nhưng khuôn mặt trông khá dữ tơn hừ một tiếng nói.

Những người khác nge xong cũng liền tỏ ra đồng ý.

“Cho dù bổn tông không phải đối thủ của đối phương, nhưng có thể nhờ Thượng Tông ra mặt mà. Hang năm bổn tong nộp lên trên nhiều linh thạch như vậy chẳng phải là để vào những thời điểm như vậy bọn họ có thể che chở cho chũng ta một chút hay sao. Chỉ cần Thượng Tông ra mặt làm khó dễ với đối phương, thể diện của bổn tông đã có thể bao tồn hơn nửa rồi.” Đại Hán lại không đồng ý nói.

“ Thượng Tông chẳng qua cũng chỉ có một lão tổ Đại Thừa mà thôi. làm sao có thể vì sự tình loại này mà gây khó dễ với một tồn tại Đại Thừa cùng giai cơ chứ. Huống hồ đối phương cũng chỉ xông vào cấm địa của bổn tông chứ chưa hề đả thương một tên môn hạ đệ tử nào. Bổn tông ngoại trừ danh dự hơi chút hao tổn ra thì thực chất không hề có chút tổn thương nào. Với tình huống này, Thượng Tông khẳng định sẽ càng không phản ứng gì cả.” lão giả lưng còng cười lạnh nói.

“Điều này cũng không nhất định, nếu bổn tông nguyện ý chịu trả một cái giá lớn nhất định…” con mắt Đại Hán chuyển động vài cái nói.

“Được rồi, việc này liền dừng ở đây thôi. chỉ vì chút mặt mũi mà đi đắc tội với một tồn tại Đại Thừa, Chử trưởng lão là váng đầu hay là có ý kiến gì khác hay ho hơn sao?” một gã trung niên mặc nho bào vẫn một mực im lặng nãy giờ bỗng nhiên cắt đứt lời của Đại Hán.

“Tông chủ, Chử mỗ nào có ý kiến gì, chỉ là không cam lòng để mất mặt mũi của Ly Hỏa Tông chúng ta mà thôi. nếu Tông chủ cùng các vị trưởng lão đều không để ý tới việc này, ta cần gì phải làm gì khác hơn nữa.” Đại Hán hừ hừ giải thích đôi câu, lập tức không mở miệng nói gì thêm nữa.

“Phí trưởng lão, Khung trưởng lão, tới cấm địa điều tra xem có thiếu đi bảo vật gì không. Thuận tiện điều tra một chút dấu vết xem tiền bối Đại Thừa kai rốt cuộc là đi đến nơi nào. Trung niêm mặc nho bào không để ý tới Đại Hán mà quay lại phân phó với lão giả lưng còng và một người khác nữa.

“Vâng, chúng ta đi qua xem xét một chút.”

Trong lòng hai người lão giả chợt rùng mình, vội vã bước lên một bước đáp ứng.

Tiếp đó hai đạo độn quang cùng một chỗ thoáng chốc chui vào bên trong cấm địa không thấy bong dáng.

Về phần những môn nhân đệ tử khác, dưới mệnh lệnh của vị Tông chủ này cũng nhao nhao quay trở về các nơi trong tông môn.

“Tế đàn thượng cổ?”

Nửa ngày sau, trong một gian mật thất được che dấu nào đó, trung niên mặc nho bào có vẻ giật mình thốt lên.

“Đúng vậy, chính xác là vị tiền bối này chỉ đi tới một nơi đó, hơn nữa còn lưu lại một chút dấu vết thi pháp ở đó.” Lão giả lưng còng cười khổ trả lời.

“Tế đàn thượng cổ ở trong cấm địa có lẽ đã sớm bị vứt bỏ không biết bao nhiều năm thánh, bọn họ lại đặc biệt chạy tới cấm địa để vào tế đàn thi pháp một phen, đây là ý gì?” trung niên mặc nho bà thì thào hai câu, sau đó mặt mũi khó che dấu thần sắc nghi ngờ thắc mắc.

“ Việc này thì ai biết, có lẽ bên trong cái tế đàn thượng cổ kia còn che dấu bí mật gì đó cũng nên?” trưởng lão lưng còng sờ sờ lên cằm, sau đó nói ra suy đoán của mình.

“Được rồi, cho dù bên trong có bí mật to lớn gì, nhưng ngay cả lão tổ Đại Thừa cũng đều ra mặt thì cũng hông phải là việc bổn tông có thể nhúng tay vào được. ngoại trừ số lượng nhân thủ bên ngoài cấm địa cần tăng lên gấp đôi, thì việc này cứ xem như không biết gì đi.” Sắc mặt trung niên mặc nho bào biến hóa mấy lần, sau đó mới quyết định nói.

“ Đã rõ, ngày mai ta sẽ phân phó xuống dưới ngay.” Lão giả lưng còng gật đầu, không hề có chút ý phản đối nào.

Cùng một thời gian, bên trong đại sảnh của chiếc thuyền lớn màu đen, Hàn Lập chính đang ngồi ngay ngắn ngắm nhìn một màn sáng mờ đang lơ lửng trước mặt.

ở bên trong màn sáng này, rõ ràng là một bộ địa đồ cực kỳ khổng lồ đang lẳng lặng bày ra ở trên hư không.

Ở bên trong địa đồ không chỉ ghi rõ một vài dãy núi, hồ nước, mà còn có những đốm sáng màu xanh nhạt chớp động, chúng nằm ở những nơi hẻo lánh của địa đồ và chớp động liên tục.

“Hàn tiền bối, những tế đàn ở gần đây chúng ta đã dò xét tới bảy tám phần rồi, chỗ tế đàn tiếp theo có lẽ nửa tháng sau sẽ tới, nhưng khu vực này đã tiến vào phạm vi thế lực của đại tông phái Huyết Đạo là Huyết Cốt Môn rồi.” Huyết Phách đứng ở bên cạnh màn sáng, chỉ vào một đốm sáng màu xanh giải thích.

“ Huyết Cốt Môn, chính là thế lực lớn mà ngươi đã đắc tội trước kia sao. Xem ra tiến vào khu vực này chúng ta cần thu liễm một chút rồi. tuy rằng ta không sợ những tồn tại Đại Thừa khác, nhưng tránh được những tranh đấu vô vị vẫn là tốt nhất.” Hàn Lập nhàn nhạt gật đầu.

“Bẩm Tiền bối, số lượng Đại thừa của Huyết Cốt Môn có lẽ khoảng năm sáu người, là một trong những thế lực lớn hàng thật giá thật của Huyết Thiên Đại Lục. tuy rằng số lượng Đại Thừa không bằng những thế lực lớn khác, nhưng công pháp Huyết Đạo của Tông này cực kỳ bá đạo. mỗi gã Đại Thừa ở đây, những Đại Thừa bình thường không thể so sánh được. việc của chúng ta nếu không muốn để Tông này chú ý tới, chỉ sợ là không thể tiếp tục ngồi trên Mặc Linh Thánh Thuyền này nữa rồi.” Huyết Phách có vài phần ngưng trọng nói.

(*) Cự Thú Man Hoang: Những con thú lớn của vùng hoang dã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.