Chương trước
Chương sau
Hàn Lập do dự một hồi lâu, cười khổ nói “Ta mười tuổi còn đái dầm, có tính không”. Trừ phi là thời khắc cuối cùng.

Bằng không, hắn thật sự không muốn nói ra chiếc bình thần bí đó.

Nhưng trừ cái này ra, tổng thể mà nói, hắn mười bốn tuổi là một đứa trẻ yên tĩnh lớn lên ở Thần Thủ Cốc, nào có bí mật gì đáng nói?

Đối với bí mật này của Hàn Lập, Lệ Phi Vũ trợn trắng mắt.

Mặc kệ Hàn Lập có nói bừa hay không, dù sao đây cũng không phải đáp án Lệ Phi Vũ mong muốn. “Không có bí mật cũng được, đưa bảo bối ngươi thích nhất cho ta là xong!”

Lệ Phi Vũ giả vờ không quan tâm, thuận miệng nói: “Yên tâm, sau khi chúng ta thân thiết, bắt đầu tin tưởng lẫn nhau, ta nhất định sẽ trả nó lại cho ngươi!”

Hàn Lập lần thứ hai lắc đầu.

Lần này không hề có nửa phần do dự:

Lệ Phi Vũ thấy thế trong lòng thầm than thở, vốn biết rõ Hàn Lập sẽ không nói ra chuyện cái bình.

Nếu như làm căng

Người đối diện là thần may mắn, còn có tuyệt chiêu Ngũ Độc Thủy!

Đây là tên dọa Mặc Cư Nhân phải chửi ầm lên!

Ai sống ai chết còn chưa biết!

Nếu thế.

Chỉ đành rút lui chờ cơ hội lần sau…

“Ngươi vừa nói có thể xin Mặc đại phu giúp ta phối dược?”

“Mặc đại phu là sư phụ ngươi?"

Lệ Phi Vũ hỏi lại.

Hàn Lập lúc này không lắc đầu, chần chờ gật đầu, hắn lựa chọn nói thật. Có lẽ cũng chỉ muốn cáo mượn oai hùm, tăng thêm vài phần uy hϊếp.

“Vậy thì tốt…”

Lệ Phi Vũ nhếch miệng cười: “Mặc đại phu chính là khách quý đến môn chủ cũng phải tôn kính, ngươi là đồ đệ ông ta nhất định cũng sẽ có tuyệt học bí truyền, ngươi nói tuyệt học của ngươi cho ta biết cũng coi như đã chia sẻ bí mật rồi!”

Hàn Lập nghe lời này, ngoài ý muốn ngây ngẩn cả người.

Lệ Phi Vũ lại hơi mỉm cười.

Nếu chiếc bình không được thì hắn muốn học phí là Trường Xuân Công!

Hàn Lập thời điểm này khẳng định còn chưa hiểu rõ tác dụng của nó, còn không giá trị bằng vô danh khẩu quyết của Chính Dương Kình!

Một khi Hàn Lập hiểu ra thì chắc chắn sẽ không dễ dàng giao cho Lệ Phi Vũ.

Nhưng hiện tại thì chưa chắc!

Mặc dù nói hắn có thể làm theo nguyên tác kết giao thành bằng hữu tốt với Hàn Lập.

Sau đó bắt đầu lập mưu!

Nhưng Hàn Lập bây giờ trải qua nguy cơ bị Mặc lão đoạt xá, sớm đã trưởng thành hơn, chưa chắc có được cơ hội này!

Nếu không lập mưu thì dựa vào nguyên tác, sau khi Hàn Lập biết Trường Xuân Công và tu tiên, hắn không còn nhắc những việc này trước mặt bằng hữu nữa.

Cái này cũng không trách Hàn Lập, dù sao trải qua việc của Mặc lão và kết cục của Trương Thiết, thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.



Không muốn khảo nghiệm nhân tính, duy trì hữu nghị thuần túy, cũng là bình thường.

Nếu đã vậy. Ngay lúc này không còn nghi ngờ gì chính là cơ hội tốt nhất!

Lệ Phi Vũ suy nghĩ, cố tình xụ mặt nói: “Khước từ hết lần này đến lần khác đúng là không thú vị gì hết, sư đệ à!”

Hàn Lập do dự, cuối cùng nhún vai, cười khổ.

“Mặc lão chỉ dạy ta có nhiêu đây thôi, ta cũng không biết tên gì!”

“Lệ sư huynh, nói thật, ngươi đừng ôm hi vọng quá, chân khí mà vô danh khẩu quyết sinh ra, uy lực còn không mạnh bằng Chính Dương Kính, thậm chí có thể nói là không có uy lực!”

“Hơn nữa công pháp này còn rất kỳ lạ, không phải ai cũng thích hợp!”

Cuối cùng Hàn Lập cũng mượn bút than và vải vóc trên người Lệ Phi Vũ viết xuống vô danh khẩu quyết tầng thứ nhất.

Hắn cũng vô cùng thành thật vui vẻ nói ra tai hại của vô danh khẩu quyết, dường như không muốn Lệ Phi Vũ hiểu lầm.

“Nếu ngươi không tin có thể đi hỏi Mặc lão!”

Hàn Lập nói xong tựa hồ như bất chấp tất cả, cũng lười biện giải.

Lệ Phi Vũ chỉ cười nâng tay vỗ vai Hàn Lập: “Nói bừa gì đấy, hiện tại chúng ta đã là bằng hữu tốt biết rõ nhau rồi, sao ta có thể không tin ngươi được?”

Hàn Lập: “....”

“Sau này có gặp phiền phức cứ đến tìm ta!”

Lệ Phi Vũ vô cùng sảng khoải, bày ra dáng vẻ hào khí ngất trời đầy trượng nghĩa.

Cho dù như thế nào, Hàn Lập rốt cuộc cũng là thần may mắn, làm huynh đệ bằng hữu với hắn đương nhiên tốt hơn là làm kẻ địch.

“Thôi bỏ đi, cả người ngươi đều là phiền phức!”

Hàn Lập bật cười: “Ngươi chỉ là đệ tử hộ pháp bình thường lại đàn áp được một đống đường chủ, trưởng lão, thậm chí là ái đồ của môn chủ, bọn họ làm sao cho ngươi được sống yên ổn!”

“Đương nhiên, việc của ngươi ta không muốn quản, cũng không quản được, nhưng nếu ngươi dùng Trừu Tủy Hoàn sinh ra đau đớn, ta có thể giúp ngươi giảm nhẹ đôi phần.”

Lệ Phi Vũ nghe thể bật cười.

Nguyên tác quen thuộc.

Hắn thừa biết mục đích ban đầu Hàn Lập ra tay cứu người không đơn thuần.

Hiện tại chủ động nhắc đến giúp hắn giảm bớt đau đớn, cũng là như thế!

Hàn Lập muốn hắn ghi nhớ ân tình!

Lần lượt lấy thuốc từ chỗ Hàn Lập đồng nghĩa với việc gia tăng ân tình, khiến người khác khắc ghi mãi mãi không thể nào quên!

Nhị Lăng Tử... Thật ra sớm đã thay đổi rồi.

Đã không còn là Nhị Lăng Tử ban đầu rời khỏi Thanh Ngưu Trấn.

Lệ Phi Vũ vô cùng phối hợp vui sướиɠ nói: “Thật sao?”

Hàn Lập muốn kết giao, hắn cũng muốn kết giao Hàn Lập.

Tình hữu nghị này cũng xem như đến từ hai phía.

“Ta rãnh rỗi lừa người làm gì”

Hàn Lập liếc Lệ Phi Vũ, hắn đương nhiên có phương thuốc giúp người khác giảm đau.

“Vậy thì tốt quá!”



“Huynh đệ tốt, phần nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ!”

Lệ Phi Vũ tiếp tục móc nối quan hệ.

Chỉ có điều Hàn Lập dường như không chịu được sến súa, vội vàng mở miệng nói: “Ta tên Hàn Lập, là đệ tử thân truyền của Mặc đại phu, võ công ngươi cao như vậy cứ gọi ta Hàn sư đệ là được.”

“Vậy thì xa lạ quá!”

Trong lòng Lệ Phi Vũ cười lạnh, cái này không phải do ngươi quyết định.

“Chúng ta là huynh đệ, ngươi gọi ta Vũ ca, ta gọi ngươi Tiểu Hàn.”

Hàn Lập: “....”

“Trưa mai ngươi đến trước cổng Thần Thủ Cốc đợi ta, ta phối xong thuốc sẽ đưa đến cho ngươi, hiện tại Mặc lão không có nhà, ta không tiện để người ngoài tùy tiện vào trong Cốc”

Hàn Lập vừa dứt lời đã vội vàng chạy đi.

Dường như đi chậm một chút sẽ bị ai ăn thịt vậy.

Lệ Phi Vũ nhìn thấy, mỉm cười nhìn dáng vẻ chạy trốn của Nhị Lăng Tử, sau đó chậm rãi giơ tay lên ngắm nhìn miếng vải có mấy văn tự màu đen.

Trường Xuân Công!

Có phải thật hay không?

Lệ Phi Vũ hy vọng nó là thật.

Bằng không…

Lệ Phi Vũ nhìn phương hướng Hàn Lập biến mất.

Thu lại mảnh vải.

Hắn cũng phải về thôi.

Công pháp đã nằm trong tay, miễn cưỡng xem như bước được nửa bước...

Nửa bước còn lại!

Là làm thế nào nhận được điểm thuộc tính, gia tăng linh căn? Không có linh căn không cách nào tu luyện, đây là thường thức. Ít nhất ở Nhân giới là như thế!

Thật ra Lệ Phi Vũ còn biết một con đường khác, đó là... Thiên Nguyên Thánh Hoàng!

Thiên Nguyên Thánh Hoàng là một trong Tam căn không thể tu luyện, chỉ đành tu luyện Kim tượng đặc biệt trong Linh giới!

Hoàng Thất yêu vương tại Linh giới, bởi vì không có linh Cương Quyết trở thành tu sĩ luyện thể, đây cũng là hiện.

Phàm nhân không có linh căn cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất có thể thông qua Kim Cương Quyết đạt được chiến lực nhất định.

Nghe nói Kim Cương Quyết Đại Thành thậm chí có thể đánh bại được tu sĩ Kết Đan Kỳ!

Đương nhiên Thiên Nguyên Thánh Hoàng cuối cùng vẫn sử dụng bí thuật bổ sung linh căn, đạt tới pháp the song tu!

Linh khí Nhân giới loãng.

Cũng không có Kim Cương Quyết.

Lệ Phi Vũ không rõ có thể đi con đường tu sĩ luyện thể hay không?

Tuổi thọ ngắn ngủi, hắn không dám đánh cược.

Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là tìm kiếm linh căn, trở thành tu sĩ luyện khí mới là lựa chọn sáng suốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.