Hít một hơi dài chạy đi thật xa, Hàn Lập lúc này mới dừng lại, cảm nhận được mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, lòng còn sợ hãi lắc đầu.
“Lần này nguy hiểm quá! Do ta suy nghĩ còn chưa thấu đáo, nhất định phải tiếp thu bài học lần này, không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa, người khác sống hay chết là chuyện của họ, liên quan quái gì đến mình. “Không nắm chắc phần thắng, không có lợi ích, lần sau mình tuyệt đối không ra tay cứu người.”
Trong lòng hắn mãnh liệt hạ quyết tâm.
Hàn Lập cuối cùng vẫn nộp học phí, lần đầu tiên cứu người đã nhận kết quả xấu, dẫn đến Hàn Lập bắt đầu dấy lên tật xấu chỉ làm việc có lợi cho bản thân!
Bản tính chất phác vốn có cũng hoàn toàn bị vứt bỏ, tuy rằng không trở thành kẻ ác nhưng còn cách xa hai từ hiền hậu, lương thiện.
Hàn Lập suy nghĩ, lại nhớ đến vô danh khẩu quyết lúc nãy nói cho Lệ Phi Vũ.
Hán không nói dối.
Không phải vì không dám, chỉ vì cảm thấy không cần thiết!
Hán phí công sức không phải vì muốn Lệ Phi Vũ nhận ân tình của mình sao!
Lệ Phi Vũ mặc dù nhờ Trừu Tùy Hoàn mới trở thành cao thủ, nhưng nhãn quang kiến thức không hề tầm thường, nếu phát hiện Hàn Lập nói dối vậy thì công cốc.
Còn về việc giao ra tuyệt học Mặc lão truyền cho hắn.
Nhớ đến quan hệ lúc xa lúc gần của mình và Mặc lão, không giống quan hệ sư đồ thông thường... Hàn Lập cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-ta-le-phi-vu-thuoc-tinh-tu-tien/2717006/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.