Vào cuối kỳ năm thứ năm, Dung Bái ở cổng trường đánh nhau cùng mấy học sinh khác, Tống Bắc Triều cùng mấy người khác đi theo hắn đều không rõ bị thương thế nào, chỉ có hắn là trầy da ở khóe miệng. Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, Bùi Văn Ca lao vào bảo vệ hắn, bình thường là một người trầm tính thận trọng, giờ đây giống như một kẻ điên, anh hét lên ôm Dung Bái vào trong lòng, trong đám đánh nhau che chắn hắn thật kỹ, dùng toàn bộ cơ thể của mình bảo vệ Dung Bái. Từng cú đấm cú đá vào lưng khiến Bùi Văn Ca đau đến mức thở cũng khó khăn, nhưng anh không sợ, không dám nới lỏng tay, chỉ sợ đứa trẻ trong lòng bị thương một chút xíu nào.
Sau tất cả mọi chuyện, Bùi Văn Ca không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ trên lưng chịu áp lực đau đớn, khi anh cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào hõm vai của Dung Bái. Anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào giống hệt trong trí nhớ, đôi môi cũng gần chạm đến làn da trắng mịn của hắn, rõ ràng đau đến không chịu được, lại không kiềm chế nở nụ cười, cười đến vui vẻ lạ thường, cho đến khi nhận ra Dung Bái ở trong lòng hơi run rẩy, nghĩ thầm rốt cuộc vẫn là đứa trẻ sợ sệt, càng vội vã ôm chặt đứa trẻ trong lòng. Cơ hội tốt như vậy không có nhiều, lần sau không biết phải chờ đến bao lâu. Nhưng mà việc này vẫn quá ngu ngốc, gây rắc rối cũng phải có chừng mực, nếu không có anh, bây giờ hắn phải xử lý thế nào? Nghĩ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-loi-dac-cuu/1161827/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.