Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn không yêu Phạm Ca, Ôn Ngôn Trăn chỉ ở bên cạnh Phạm Ca như một thói quen. Lạc Trường An đã viết trong nhật ký của mình như vậy.
Và Tần Diều Diểu rất đồng ý với nhận định ấy.
Đúng vậy, thói quen! Thói quen luôn là thứ bất tử. Phải nhớ rằng thói quen cho một thứ gì đó quá lâu sẽ làm ta khó dứt bỏ. Bởi thói quen vốn dĩ đã được định hình và bắt rễ quá sâu trong lối sống của ta mà đôi khi ta không nhận ra và không ý thức được nó.
Khi một người thuận tay trái gặp nguy hiểm thì thứ đầu tiên anh ta bảo vệ sẽ luôn là tay trái. Theo như phương pháp luận nghiên cứu khoa học, dây thần kinh liên kết ở tay trái sẽ truyền mệnh lệnh tới bán cầu não phải của con người khi cơ chế hoạt động ở tay gặp trục trặc hay nguy hiểm.
Chính thói quen khó bỏ ấy đã khiến Ôn Ngôn Trăn từ bỏ Lạc Trường An và lựa chọn Phạm Ca. Ngay thời khắc này, Tần Diểu Diểu vẫn nghĩ như vậy.
Nhưng hãy nghe anh nói gì mà xem:
"Sao nào? Người thay đồ không phải là tôi nên cô thất vọng ư? Thật ra, có thay hay không cũng không thành vấn đề, bởi cô Tần đây rất sẵn lòng khoe khoang cơ thể mình. Thế nên tôi cũng biết thời biết thế, cho nhiếp ảnh gia chụp lại dáng người đẹp đẽ của cô. Nói không quá chứ đêm qua nhiếp ảnh gia hài lòng với mấy tư thế của cô lắm đấy."
"Tại...tại sao?" Đầu óc Tần Diểu Diểu trống rỗng, những lời Ôn Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043262/chuong-71-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.