Dịch: Duẩn Duẩn
Đây là một tòa vọng lầu treo lơ lửng giữa không trung, là nơi các cô gái ở Thanh Đảo hay đến 'cúng bái'. Nó là niềm tự hào của giới thượng lưu và là đại diện cho chiếc hài thủy tinh và đôi găng tay của giới quý tộc.
Mặc dù tòa lầu này tồn tại qua lời truyền miệng của rất nhiều các cô gái nhưng không ai biết chính xác nó nằm ở đâu. Chỉ có một số rất ít người may mắn mới có thể tìm đến được đây nhờ khuôn mặt xinh đẹp và bề ngoài sáng sủa của mình, và Tần Diểu Diểu là một trong số những cô gái may mắn ấy tối nay. Ả bỗng nhiên biến thành nàng 'công chúa' trong mắt của vô số bọn đàn ông trong phòng bao, lạnh lùng nhìn những gã mặc quần áo hàng hiệu, tay cầm chiếc điện thoại số lượng giới hạn với giá bạc triệu, khua môi múa mép phô trương với thiên hạ về sự ưu việt của gia đình và các hành vi vung tiền như rác của mình.
Đúng là một đám phàm phu tục tử, một bầy tốt mã rẻ cùi. Cho dù bên ngoài điện thoại có nạm vàng nạm bạc thì cũng chỉ là chiếc điện thoại vô dụng, trông không khác gì hạng quê mùa kệch cỡm. Toàn thứ rởm đời đem tiền đi lòe thiên hạ. Ôn Ngôn Trăn sẽ không bao giờ như vậy! Tần Diểu Diểu mỉm cười, nụ cười ngây thơ và hồn nhiên hơn bao giờ hết. Mấy gã 'công tử' sau nhiều lần ám chỉ mướn phòng không thành công ngấm ngầm trao đổi ánh mắt với nhau.
Sau một lúc, Tần Diểu Diểu dại dột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043261/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.