Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87
Chương sau
Tư Hạ không muốn chuyện này bị nhiều người biết thêm nên định nhịn nhục cho êm.... Ngay lúc này, Vương Vũ Thần cùng Châu Dương từ đâu đi tới. Vừa nhìn thấy cô anh đã yêu chiều mỉm cười, Vương Vũ Thần nhanh tay vòng qua ôm lấy eo cô. Anh quay sang nhìn viện trưởng bằng ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống lão ta. - " Viện trưởng Ngô, thì ra bệnh viện của ông lại để những gã này nắm quyền... lại còn muốn bắt nạt người của tôi." Gã trưởng khoa bị nói trúng liền vùng vằng định chửi bới vài câu nhưng bị viện trưởng Ngô chặn họng. Lão viện trưởng sốt sắng thanh minh. - " Vương tổng, mong cậu giơ cao đánh khẽ... để tôi chấn chỉnh lại cậu ta." Nghe vậy, Vương Vũ Thần mỉm cười ranh ma. - " Nếu viện trưởng Ngô đã có lòng,... vậy bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi cô ấy đi." Viện trưởng Ngô liếc nhìn gã trưởng phòng, nhưng có vẻ anh ta không thỏa hiệp. Từ Tư Hạ không thể đứng xem kịch nữa, cô không muốn rước thêm rắc rồi liền đẩy Vương Vũ Thần ra. - " Viện trưởng, vẫn còn nhiều bệnh nhân cần được chăm sóc... Tôi xin phép đi trước đây." Nói xong cô nhanh chân rời đi. Vương Vũ Thần cũng không nán lại liền chạy theo cô. Viện trưởng Ngô liền lên giọng trách mắng. - " Cậu mau viết bản kiểm điểm cho tôi,..." ...................... Vương Vũ Thần nhanh chóng đuổi kịp cô, anh mỉm cười. - " Hạ Hạ, sao vậy?....Làm em giận rồi sao?." Tư Hạ đứng lại, nghiêm túc nhìn anh, nụ cười trên môi anh cũng vụt tắt. - " Vương tổng,... anh không cần phải làm vậy đâu... Việc của tôi cứ để tôi tự giải quyết là được." Sau khi cô rời đi, Vương Vũ Thần đứng đó khẽ cười. - " Em đúng là đồ đáng ghét." Thấy người anh em có vẻ hờn dỗi, Châu Dương cười mỉa. - " Vương tổng thu hút cả trăm bụi hoa, người khác chỉ mong cậu để vào mắt vài giây... hôm nay bị phũ rồi sao?." Vương Vũ Thần suy nghĩ về lời của Châu Dương, lưỡi anh đẩy nhẹ má. - " Cậu nói đúng!." Châu Dương vỗ vai anh. - " Nếu cậu không chịu được khổ thì buông bỏ đi... phụ nữ còn nhiều... cậu hà tất phải..." Vương Vũ Thần chặn họng Châu Dương. - " Có tôi ở đây... Cô ấy tuyệt đối không được phép thuộc về ai khác." Nói xong anh quay lại vỗ vai Châu Dương. - " Thư kí Châu, tôi khuyên cậu cũng nên quay đầu đi... Ong bướm bên ngoài chẳng phải là chân lí sống của đàn ông đâu.!". Sau khi anh đi, Châu Dương lẩm bẩm. - " Ngày xưa cậu đâu có nói như vậy." ...................... Vương Vũ Thần nhất quyết đi theo Từ Tư Hạ. Anh cứ lẽo đẽo đi theo cô một trước một sau... Mọi ánh mắt thiếu nữ đổ dồn lên người Vương Vũ Thần. Không chịu nổi nữa, Tư Hạ dừng lại bất mãn quay lại nhìn anh. - " Vương tổng, làm Phó tổng Hoa Vương có vẻ không đủ bận nhỉ?." Vương Vũ Thần cười nhẹ rồi cúi xuống ghé vào tai cô. - " Gia đình là trên hết,... anh chờ vợ mình tan ca thì có gì sai?." Tư Hạ lùi ra sau cách xa anh một khoảng. - " Anh đang cản trở bệnh nhân của tôi điều trị đấy." Vương Vũ Thần không quan tâm, anh nhìn đồng hồ trên tay rồi giơ lên chỉ vào mặt đồng hồ. - " Bác sĩ Từ, chúng ta tan ca thôi." Cô quay lưng bước đi. - " Anh về trước đi, tôi tăng ca." Vương Vũ Thần không chịu phũ nữa, anh kéo cô đi tới một hành lang vắng người, ấn cô vào tường. - " Từ Tư Hạ, em...." Giọng anh trầm ấm, trở nên nũng nịu. - " Em nỡ quên lời hứa với anh rồi sao?." Tư Hạ thấy biểu hiện của anh không quá đáng nên cũng nói chuyện tử tế lại. - " Lời hứa nào?." Anh cúi đầu xuống. - " Thì là đi dự lễ mừng thọ của lão Vương ấy." Cô cau mày. - " Không phải anh nói là cuối tuần sao?." - "Hôm nay là thứ 6 rồi. Chúng ta đâu thể tới tay không được... dù sao cũng phải chọn lễ phục... chọn quà mừng thọ nữa chứ." Vương Vũ Thần vừa nói vừa nhìn sắc mặt cô. - " Còn nếu em không muốn thì để anh tự chuẩn bị cũng được." Anh chờ trong giây lát nhưng không thấy cô phản ứng nên đành dùng hạ sách cuối cùng là bỏ đi.. Nhưng đi được vài bước.... - " Được rồi, anh xuống dưới chờ tôi một chút." Trong lòng anh vui như mở hội nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng. - " Ừm."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87
Chương sau