Minh Nghị vẫn chưa kịp định thần lại, tay anh siết chặt tờ kết quả xét nghiệm. Anh nhìn xuống và chạm phải ánh mắt trong trẻo của An Nhiên đang ngước lên nhìn anh. Thằng bé nghiêng đầu tò mò, hỏi bằng giọng ngây thơ, "Chú Liam, chú có sao không?"
Minh Nghị cúi xuống, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt, vừa hạnh phúc lại vừa đau đớn. Đứa trẻ trước mặt anh, máu mủ ruột rà của anh, đã lớn lên mà không có sự hiện diện của anh trong cuộc đời. Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại đượm buồn.
“An Nhiên” giọng anh nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng qua, “Nếu chú nói rằng từ nay chú muốn cùng mẹ con chăm sóc và yêu thương con như một người cha, con nghĩ sao?”
Cậu bé ngơ ngác nhìn anh một Lúc, đôi mắt to tròn lấp lánh trong ánh đèn. “Giống như... cha con thật sự sao?” An Nhiên hỏi, giọng nhỏ và ngập ngừng.
“Đúng vậy, giống như cha con” Minh Nghị đáp, nụ cười ấm áp nhưng đầy xúc động.
An Nhiên lặng im trong giây lát, rồi cậu bé mỉm cười rạng rỡ, vòng tay ôm chặt lấy cổ Minh Nghị. “Vậy chú phải làm cha con thật tốt nhé!”
Trái tim Minh Nghị như vỡ òa. Anh ôm lấy con trai mình, lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc trọn vẹn của một người cha. Anh tự trách mình vì những tháng ngày đã bỏ lỡ, vì đã không ở bên cạnh con, không bảo vệ được cả hai mẹ con. Nhưng giờ đây, khi sự thật đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-gio-dong/3651709/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.