Hám Trạch đương nhiên không sinh được con, Tư Cảnh càng không thể sinh được. Giao Long ngẫm đi ngẫm lại câu nói của mình mấy lần, càng nghĩ lại càng thấy sai, "Ủa, không phải chủng tộc của cậu là mèo cái sinh ra mèo con ư?"
Tư Cảnh nhìn nó, cảm thấy đầu mình như vừa bị husky đá, "Đúng vậy."
"Vậy ——"
Vậy thì cậu tìm một con mèo cái là được mà, sao lại không có mèo con được?
Tư Cảnh tức giận, "Bởi vì tôi là công, vì thế không sinh được chứ sao!"
Giao Long bị y làm cho bối rối, nó nghẹn hồi lâu không thốt nên lời. Cuối cùng quay ra nhìn đồng hồ, nhíu mày, "Sắp tới lần thứ hai rồi."
Đã là bảy giờ tối.
Tư Cảnh ậm ừ một tiếng.
Giao Long hỏi: "Lát cậu ở chỗ nào?"
Ở đâu á?
Tư Cảnh suy nghĩ chốc lát, hai tay nhét vào túi rồi đứng dậy, nói: "Tôi về nhà."
Y tự lái xe tới, Giao Long không có bằng lái, cũng không thể đưa y về. Biết y nhất định phải về nhà trước mười hai giờ, lập tức dặn dò y vài câu rồi hỏi: "Có cần tôi về cùng không?"
Tư Cảnh nhìn nó không khác nào nhìn mấy tên biến thái.
Anh theo tôi làm gì?
Cha già Giao Long lo lắng tới độ trên đầu mọc ra cả sừng rồng, "Nhỡ cậu khóc nhè thì sao."
Tư Cảnh dừng bước, không thể tin được quay đầu hỏi lại nó: "Tôi khóc nhè lúc nào cơ?"
"Không phải con non đều khóc nhè hả?"
Giao Long nói như đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-lam-sao-khi-doi-thu-mot-mat-mot-con-la-co-meo-bac-ha-ma-tui-lai-la-meo/3377991/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.