Tiếp đến là suất diễn của Hoàn Du. Trong lúc đang ghi hình thì bỗng dưng có cuộc gọi, Bạch Hoành Lễ đi qua lấy điện thoại, nhìn thấy trên đó hiện lên hai chữ "Ân nhân", âm thanh của hắn cũng vì thế mà dịu hơn. Hắn tránh mọi người rồi hạ giọng hỏi: "Ân nhân ạ?"
"Ừm." Tư Cảnh đang cúi đầu nằm trên sô pha, lúc này mới nhướn người qua thò tay lấy máy tính bảng, ánh mắt dán chặt vào phân chậu đang chăm chỉ dùng máy hút bụi dọn thảm. Hắn cẩn thận nhặt từng chiếc lông được hút lại lên, bỏ vào trong một chiếc lọ trong suốt, như thể cất giữ một món bửu bối nào đó: "Bây giờ có rảnh không?"
Bạch Hoành Lễ khúm na khúm núm đáp.
"Dạ ân nhân, nếu ngài có việc thì cứ sai bảo đi ạ."
Tư đại lão ừ một tiếng, "Con game của anh chơi kiểu gì đấy?"
"... Cái gì cơ?"
"Tôi muốn xin ít luck của anh để dùng ấy mà."
Ăn uống no đủ, hơn nữa không phải đi làm, lông Tư Cảnh cũng sắp nhàn đến mọc nấm rồi. Hám Trạch có việc nên phải ra ngoài, để phân chậu ở lại nhà tổng vệ sinh. Tư Cảnh gác chân lên, không vòng vo nữa mà cau mày tiếp tục dùng ngón tay chọc màn hình: "Tôi gửi mật khẩu tài khoản sang cho anh, anh đăng nhập vào rồi rút hộ tôi cái thẻ."
Bạch Hoành Lễ luôn giữ tác phong đứng đắn như mấy ông già "ráng chiều" ở viện dưỡng lão, vừa nghe vậy thì ngẩn người.
[1] Gốc 夕阳红养老所: Chỉ những người tuổi đã cao nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
"Rút... cái gì?"
Hắn ngồi trên ghế mà đoàn phim cung cấp, nghiêm túc ghi nhớ thông tin tài khoản, sau đó tải trò chơi xuống theo hướng dẫn. Lúc này Hoàn Du cũng đã đi từ phòng hoá trang tới, sau khi trang điểm xong thì nhìn dáng vẻ của cậu trông khá lạ lẫm: "Anh đang làm gì đấy?"
Cậu ngó qua xem thử, Bạch Hoành Lễ vẫn đang khổ sở tìm chỗ vào để rút thẻ.
"Rút thẻ ở đâu thế?"
Hoàn Du bật cười, chỉ cho hắn. Thấy hắn vẫn chưa hiểu, cậu dứt khoát cầm tay hướng dẫn hắn luôn.
"Anh phải ấn cái này trước nè..."
Trong lúc vô tình cơ thể hai người đã dán sát lại với nhau, hô hấp như hoà quyện. Cá chép bự vẫn chưa phát hiện ra, anh bật mood âu thần, tay bấm lia lịa, một phát đã bay vèo mười điểm.
Ting ting ting ting!
Rút được tổng cộng bốn tấm thẻ vàng chói loá, là hàng siêu hiếm rất khó sở hữu, quả thật không uổng cái danh thần may mắn của hắn!
Sau đó lúc hắn gọi điện báo lại cho Tư Cảnh, mèo châu Phi Tư Cảnh chỉ biết hâm mộ: "Tận bốn cái á..."
Có trời mới biết, y chơi lâu như vậy rồi chưa rút được cái nào cả.
Chắc do là mèo nên không hợp với aura Cá Koi, đứng trước tình huống này, mặt Tư Cảnh đen thui như vừa mới trở về từ một nước xích đạo. Trước khi được nhặt về từ bên sạp cá nướng, y cũng từng thử đủ cách để kiếm ít tiền lấp đầy cái bụng, ai ngờ rằng lại lỗ vốn, suýt thì tiền mất tật mang.
Sau này khi nghe đám mèo hoang ở đầu đường kiến nghị, y lại khiêng một cái máy tính cũ đã hỏng về định livestream chơi game. Bởi vì không có camera nên không lộ mặt, tất cả chỉ dựa vào thao tác chơi, kết quả lần nào Tư Cảnh cũng nằm ngoài bo, cách khu an toàn cả vạn dặm, suốt trận chỉ có chạy thục mạng, đúng là quá đen đủi.
Chưa kể lần nào nhảy dù không phải bị kẹt tường thì cũng là ngã xuống sông, quay qua quay lại một cái đã bị địch ngắm bắn. Giờ phút này toàn bộ gương mặt đen ngòm của Tư Cảnh đều chìm trong huyết lệ cay đắng.
Như thế mà y còn khởi nghiệp thành công thì chắc trời cũng sập luôn.
Tư Cảnh không mê tín, ngay cả khi đã gia nhập giới giải trí, ngày nào y cũng share mấy bài give away trên Weibo, nung nấu tư tưởng có ngày sẽ trúng được giải đặc biệt.
Acc clone của y cũng vì vậy mà ngày càng nhiều thêm, tổng cộng có hơn 10000 bài share tham gia give away. Thế nhưng chỉ mới có một lần là thật sự trúng.
Cũng chính là lần Bạch Hoành Lễ rút trúng cá khô cho y.
Nghe tới đây thôi cũng khiến người ta phải rớt nước mắt đồng cảm.
Tư Cảnh đăng nhập lại vào tài khoản của mình, y nhìn bốn tấm thẻ limited vàng chói kia, trong lòng bỗng trào lên hào khí như đã ẵm được cả giang sơn. Vì để biểu đạt hào khí này, y biến thành nguyên hình, hắng giọng, hung hăng meow dài một tiếng.
"Meo ~"
"Meoo!"
"Meoooooo..."
Ngay sau đó đủ loại tiếng mèo rú lên liên tiếp, thần dân của y ở phía đối diện, trên tầng, dưới tầng, và cả ban công cũng gào ầm lên theo lão đại, cứ như một đàn sói hú dưới trăng. Tư Cảnh lắc đuôi đặt sang một bên, vô cùng oai phong ngồi trên bệ cửa sổ, y giơ chân trước lên, chậm rãi liếm láp, sau đấy lại xoa mặt.
Một lát sau, bóng dáng phân chậu đã biến mất tăm, Hám Trạch thật mở cửa, trong tay còn cầm theo một thùng giấy. Tư Cảnh liếc mắt một cái đã biết ngay cái này là để cho mình.
Hám Trạch sợ y ở nhà buồn tẻ, thay đổi mua đủ các loại đồ chơi mang về. Chỉ mấy món đồ chơi của mèo trong nhà đã chiếm hẳn một ngăn tủ, riêng đám chuột chạy bằng điện cũng đã có mười mấy con với vô vàn chất liệu.
Lần này là một con chuột máy nhỏ có bộ lông màu đất, nó đang dùng cái đầu tròn vo của mình chui qua từng cái lỗ trong thùng, vèo một cái đã chạy sang lỗ khác. Hám Trạch giải thích: "Bé Hoa có thể đập nó xuống đấy."
Tư Cảnh vẫn ngồi xổm trên cửa sổ liếm móng vuốt, thái độ hờ hững.
Đập cái thứ này á, ngây thơ vừa thôi.
Y có phải mèo con còn vương hơi sữa đâu.
Mèo đại lão vững như núi Thái Sơn, chẳng hề lung lay, trông giống hệt một cục bông được chọc từ len.
Hám Trạch ôm y lại đây, "Qua chơi thử xem nào."
Tư đại lão lấy chân đá hắn.
Thử cái gì!
Có cái gì mà phải thử hả, đã nói ông đây không bao giờ nghịch mấy món đồ chơi nít ranh thế này rồi —— này, đừng có kéo ông nữa!
Y đá mãi cũng không đẩy được Hám Trạch ra, đành phải "bị" ôm đặt ở đằng trước món đồ chơi. Đối diện với con chuột marmot bằng bông ngu ngốc kia, trông đôi mắt của Tư Cảnh còn lớn hơn cả đôi mắt làm bằng cúc áo của nó. Trong lòng y đang bực bội sẵn, nhìn thấy nó chạy tới liền hung hăng vả một cái.
Chuột bông Marmot bị y chụp được kêu "chít" lên, ngay sau đó chui xuống dưới đất, qua một lúc lại chui từ một cái lỗ khác lên.
... Hình như chơi cũng vui phết.
Tư Cảnh nhanh chóng đặt cả hai chân trước lên cái máy, đôi mắt xanh ô liu mở tròn xoe, bởi vì quá đỗi tập trung nên cả hai chiếc tai cũng rủ xuống, cụp ở bên má. Y mài vuốt, nhướn người về phía trước, cái chân ngắn cố vươn lên trên thăm dò, sau đó nhanh thoăn thoắt chụp trúng phóc con chuột.
Chú chuột Marmot bị y bắt được hét lên liên tục, lớp lông trên người nó cũng bị móng vuốt của y cào rách ra.
Tư Cảnh đập con chuột cuối cùng xuống chỉ bằng một cái vả, cứ như thể chưa từng cào rớt lông của nó. Y liếm liếm móng vuốt, có chút đắc ý, quay đầu về phía Hám Trạch kêu meo meo.
Thấy chưa?
Vừa mới quay đầu, y lại bị ánh mắt của Hám Trạch làm cho sửng sốt.
Người đàn ông ngồi khoanh chân trên thảm, không thèm chớp mắt nhìn y chăm chú, nhìn từ đằng sau thì đầu y tròn xoe chẳng khác gì một viên bánh trôi nhân đậu phộng, mức độ đáng yêu tăng lên hẳn 100%. Lúc này bánh trôi béo ú mới quay đầu sang, đúng lúc đụng trúng ánh mắt chưa kịp dời đi của hắn, nhất thời giật mình sửng sốt.
Y đã từng bắt gặp ánh mắt kiểu vậy từ những người nuôi mình. Nhưng chỉ riêng Hám Trạch, dường như bên trong lại chất chứa thêm thứ gì đó.
Rốt cuộc là khác ở đâu chứ? Tư Cảnh chẳng thể nói được. Lúc y cảm nhận được cái nhìn tha thiết đó, trái tim y lại đập nhanh một cách kỳ lạ, bởi vậy mà y liền quay đầu về chỗ cũ, giả vờ như đang hết sức tập trung rồi nghịch đồ chơi tiếp.
Nhưng trên thực tế, tâm hồn của Tư Cảnh vẫn đang bay lơ lửng.
Đúng lúc này, y bỗng cảm nhận được có thứ gì đấy chạm vào lưng mình, toàn thân mèo giật bắn lên.
"Méow!"
Anh làm gì đấy hả?
Hám Trạch nói: "Bé Hoa bị dính lông đồ chơi rồi."
Hắn xoè bàn tay vừa mới chạm vào lưng mèo con, bên trong bỗng xuất hiện hai nhúm lông màu vàng đất, hiển nhiên là do Hám Trạch mới nhặt từ trên người Tư Cảnh xuống. Khổ thân chú chuột Marmot sắp bị Tư Cảnh cào trọc mất rồi.
Tư Cảnh thu lại móng vuốt, cảm thấy hơi chột dạ. Y cúi đầu xuống, qua hồi lâu mới ngẩng lên.
Trên bàn còn có bức hình Hám Trạch mang về, là ảnh chân dung chụp trước đây. Người đàn ông trên trang bìa không lộ mặt, chỉ thấy góc nghiêng, đường cong sườn mặt càng trở nên rõ ràng.
Mắt phượng mày ngài. Khí chất thanh tao nho nhã như thể chẳng dính chút khói lửa phàm tục nào. Khoác lên mình bộ vest nước Anh, cây cỏ già ngàn tuổi cũng được bọc thành yuppie. Ngón tay thon dài còn khẽ nâng gọng kính vàng một cách hững hờ.
Tư Cảnh nhìn gương mặt nọ, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu lạ kỳ, không biết lại đang suy nghĩ lung tung cái gì rồi. Y dứt khoát giẫm thẳng chân lên, che khuất gương mặt kia lại, giả vờ như không nhìn thấy nó.
Nhưng khi không nhìn thấy, lại cảm thấy trống vắng.
Từ lúc thân phận của Hám Trạch bị bại lộ thì hắn lại càng trở nên ngang nhiên hơn trước, mấy ngày nay toàn lấy phân bồn đi làm thay mình, thỉnh thoảng có công việc mà chỉ hắn mới giải quyết được thì mới tự mình đi. Mặc dù cả hai đều biết đối phương là yêu, nhưng nói thật, hình thức sống chung của bọn họ cũng chẳng có gì thay đổi.
Tư Cảnh vẫn làm ông tướng hít cỏ của mình, còn Hám Trạch cũng chỉ là quan hót phân mèo như cũ. Nhưng khi đêm đến, đám lá cây lại bắt đầu cuốn lên người mèo con cọ cọ, thể nào cũng phải bị mèo con vả cho mấy cái thì mới thành thật.
Quay lại câu chuyện phía trước, thực ra Tư Cảnh cũng không biết tại sao mình lại bối rối.
Nói cho cùng thì y vẫn chỉ là mèo thôi. Mặc dù ràng buộc đạo đức của con người có tác dụng thì bản năng động vật vẫn tồn tại. Nhất là vào thời điểm đặc biệt như mùa xuân này, thỉnh thoảng y lại bị cây cỏ già trong nhà hấp dẫn, không kìm chế được mà gặm hắn rồi nấu thành súp uống...
Đây cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận quá.
Dù sao cũng không tạo ra em bé mà.
... Chưa kể là còn rất dễ chịu nữa. Bây giờ nhớ lại, hai chiếc tai mèo của y cũng sướng tới dựng thẳng lên. Từ đó trở đi, Tư Cảnh chẳng còn hứng thú xem phim mèo nữa, thậm chí lúc trông thấy hai con mèo dưới tầng vờn nhau xây dựng tình cảm, y còn có chút đồng tình như thể bắt gặp đứa trẻ đáng thương chỉ có thể chơi đồ đểu vậy.
Rõ ràng không sướng bằng đây nhá. Cả khứa mèo cái bóng mượt kia cũng không ngon giai bằng lão cỏ già ngàn năm!
Tội nghiệp thật, đứa nhóc kia sẽ chẳng bao giờ lên được thiên đường chân chính!
... Nói thì mạnh miệng vậy thôi.
Nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy Hám Trạch, trái tim y lại đập liên hồi như thể bị hỏng vậy chứ?
Tư Cảnh gác đầu lên chân, suy nghĩ nghiêm túc.
Hay là do y đã mắc phải bệnh mèo nào đó mà mình không biết?
Bệnh tim ư?
Tư đại lão sợ hú hồn.
Hai ngày nay Hám Trạch cứ dán mắt vào máy tính, chẳng biết xem cái gì mà cười toe toét suốt. Tư Cảnh vừa suy nghĩ miên man vừa liếm đuôi mình một lúc lâu, phơi cái bụng trắng muốt nằm ngửa trên thảm, tự tin chờ được xoa lông. Nhưng chờ tận nửa ngày vẫn chưa thấy người đàn ông đi qua, thế nên y nâng mắt lên, thấy màn hình máy tính vẫn đang sáng, y đột nhiên nổi giận, trong lòng hụt hẫng lạ thường.
Nhìn mà xem, có gì đẹp cơ chứ?
Cái màn hình kia có đôi tai dài hay đuôi dài chắc?
Hay là có bụng lông mềm mại như tui hả?
Y tức giận nhảy về phía bàn. Bởi vì di chứng của hai ngày trước vẫn còn, thế nên kể cả sau đấy Hám Trạch có quan tâm, không bón súp tiếp nữa thì chân y vẫn mềm oặt như cũ. Tư Cảnh thử nhảy một cái, kết quả quỹ đạo tự dưng chệch hướng, vèo một cái rơi thẳng xuống mặt thảm giống hệt viên đạn nhỏ.
Lúc y sắp sửa rơi xuống, sau gáy người đàn ông tựa như có mắt, lặng lẽ vươn hai cánh tay ra vững vàng đón lấy y, đặt lên trên bàn.
Tư Cảnh tiếp được đất, hùng hổ bước đôi chân ngắn ngủn tiến quân tới chiếc máy tính.
Để tui nhìn thử coi rốt cuộc là tiểu yêu tinh nào?
Y ngó qua, mạnh mẽ đẩy đầu Hám Trạch chen vào.
Tui cũng chỉ muốn xem thử ——
Phía trên màn hình là một gương mặt quen thuộc, đuôi mắt hơi xếch lên, mặc dù lấm lem bụi bẩn cũng không che được vẻ anh tuấn.
... Ai đây?
Qua một lúc...
Y đong đưa cái đuôi qua lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nọ trên màn hình, tự hỏi vì sao trông quen thế nhỉ?
... Ai ta?
Khoan đã...
Đây không phải là mình sao?
Tư đại lão đột nhiên khó thở.
Y nhìn khuôn mặt căng thẳng của bản thân trên màn hình, sau đó thấy được mình móc ra một quả lựu đạn từ trong túi, chốt chưa thèm kéo đã ném ra chỗ khác; chờ mãi không thấy thứ đồ kia nổ còn chạy lên xem xét, kết quả mò thế nào mà rút luôn chốt, ngay lập tức tự nổ chết tươi. Máu phụt ào ào ra ngoài như đài phun nước, màu sắc vô cùng nổi bật, nhất là cái màu đỏ tươi kia còn tóe lên mặt y, lồng ngực y khi đó chẳng khác nào cái đài phun nước dưới ánh đèn biểu diễn ở quảng trường vậy.
Tư Cảnh thực sự muốn đâm đầu vào miếng đậu hũ.
Mẹ nó đây là cái kịch bản xàm xí từ lúc nào vậy?
Đừng nói là trước đấy còn có tình tiết "Một phát đạn cách 800 dặm bắn vỡ đầu" với dùng Thái cực quyền đánh lui toàn quân đấy nhá.
Tư Cảnh nhìn mà có cảm giác như đang xem một bộ phim viễn tưởng.
Nếu đánh nhẹ nhàng như thế thì sao năm nào y cũng phải chịu tội vậy hả? Nếu Thái cực có thể chống địch, chẳng phải mấy ông bà già trên quảng trường đều có thể trở thành chiến thần bất bại ư!
Đây là đang hành quyết công khai đó!
Tư Cảnh xấu hổ chết đi được, nhanh chóng dùng chân đập vào nút nguồn tắt.
"Tắt máy làm gì?" Hám Trạch đè chân y lại, nắm vào trong lòng bàn tay, "Sao lại muốn tắt?"
Còn sao chăng cái gì?
Tư đại lão nghĩ thầm, vì sự lành mạnh về thể xác và tâm hồn của thị giác toàn dân chứ sao nữa!
Không muốn để cho mấy người phải mắt mù tâm đui đó!
Nhưng Hám Trạch lại không nghĩ như vậy. Hắn niết đệm thịt trong tay, nâng lên miệng thơm thơm, "Tôi thấy hay mà."
"..."
Tư Cảnh không tin nổi mà quay đầu nhìn hắn.
Đầu anh bị Husky đá đấy à?
Hám Trạch vẫn khen tiếp, "Bé Hoa của chúng ta diễn giỏi lắm nè, làm người khác phải khóc luôn. Cách thể hiện cảm xúc trong các cảnh quay đều rất tốt."
"..."
Mẹ kiếp, lại còn làm người khác phải khóc luôn.
Tư Cảnh lo lắng đập móng vuốt lên mặt hắn, cây cỏ này lâu rồi không phơi nắng nên bị ngu à?
Hay là thiếu nước nên não không hoạt động được?
Y lập tức đạp đổ ly đá lạnh trên bàn, nước lạnh trong ly hất vào người Hám Trạch, làm quần hắn ướt luôn một nửa, dòng nước thuận theo ống quần nhỏ long tong xuống. Tư Cảnh tưới nước cho hắn, lại dùng chân đạp hắn, đánh cho tỉnh, "Meo, meo!"
Đã tỉnh chưa?
Bình tĩnh lại chưa đấy?
Hám Trạch dở khóc dở cười, nhấc đầu sỏ gây tội trước mặt lên. Đầu sỏ gây tội vẫn dùng sức vươn người, định dùng chân sau đạp lên đầu hắn.
Cỏ ngốc, tỉnh cái coi!
Anh cũng là nghệ sĩ giới giải trí đó, nếu loại phim như thế này mà còn bảo hay thì sự nghiệp diễn xuất của anh đi tong rồi.
Hám Trạch vỗ nhẹ bụng lông của y, đập nhẹ khiến bụng nhỏ lắc lư, lớp lông cũng theo đó mà dập dềnh như sóng nước. Hai quả trứng phía dưới cũng rung rinh theo, Hám Trạch thuận tay sờ nó, lập tức bị ông trời con này trợn mắt nhìn, đạp mạnh một cái lên tay hắn.
Hám Trạch bế y lên, giống như ôm một đứa trẻ.
"Đừng nghịch, đừng nghịch nữa." Người đàn ông dỗ dành, "Tôi chỉ đang xem clip diễn xuất trước đây của em thôi."
Lúc Tư Cảnh mới gia nhập giới giải trí chỉ ký hợp đồng với một công ty nhỏ, không có tài nguyên nào hẳn hoi, thế nên thời gian đầu toàn nhận mấy bộ thanh xướng kịch một màu, có rất nhiều lời kịch; bây giờ nhìn lại, quả thực chả khác gì tốt nghiệp trường học thiểu năng trí tuệ. Cư dân mạng cố tình cắt ghép chỉnh sửa đoạn lịch sử đen tối này cũng là để bôi nhọ Tư Cảnh thôi. Người hâm mộ phía dưới vô cùng tức giận, ầm ĩ lên bảo thứ này đã lâu thế rồi, sao có thể dùng nó để đại diện cho trình độ hiện tại của Tư Cảnh chứ?
Anti fans bất ngờ khai chiến, khu bình luận cũng ngập tràn khói thuốc súng. Vậy mà Hám Trạch lại cứ một mực muốn biến vết nhơ này thành tác phẩm đặc sắc.
Hắn thay quần xong thì quay lại ngồi xem tiếp, nở một nụ cười giống hệt người ba già đối với Tư Cảnh ở trên màn hình. Mèo con ngồi xổm trước mặt hắn hồi lâu, nhìn chằm chằm gương mặt hắn không chớp mắt, cảm thấy cây cỏ này hết cứu được rồi.
Giờ chỉ đành gặm thôi.
Video chiếu xong thì sẽ tự động chuyển sang cái tiếp theo.
"Hiện tại là bản tin khẩn cấp ——"
Lỗ tai Tư Cảnh bỗng nhiên giật giật.
"Phát hiện một thi thể giới tính nam ở ngoại ô thành phố, tuổi tác từ 24 đến 26 tuổi, không rõ danh tính. Nạn nhân mặc áo hoodie tối màu và quần màu nâu, bên ngoài còn khoác một chiếc áo kẻ caro. Ai có thông tin gì xin hãy cung cấp manh mối cho cảnh sát..."
Hình ảnh người chết chỉ được chiếu lướt qua, Tư Cảnh tập trung nhìn vào vết máu trên mặt đất.
Quá nhiều.
Y ngửa đầu nhìn Hám Trạch, Hám Trạch cũng đang nhíu mày, cẩn thận xem xét cứ như đang xác nhận gì đó.
Ngay sau đấy, người đàn ông tua lại video phát tin, xác nhận lần nữa.
Tư Cảnh thầm cảm thấy, dường như cách chết của người nọ hơi giống Trần Thải Thải.
Lại là yêu quái?
Nhưng y vẫn chưa chắc chắn lắm, kêu meo meo hai tiếng, lại được Hám Trạch xoa đầu.
"Không có việc gì," Hám Trạch nói, giọng nói đó như chất chứa tác dụng khiến người khác phải tín phục, "Đừng lo lắng."
Buổi tối, Tư Cảnh gọi điện thoại thúc giục hồ ly.
"Tóm lại mấy người có định giải quyết không thế?"
Trong lòng hồ ly cũng có chút bất đắc dĩ, giải thích: "Hiện tại những yêu quái có năng lực hầu hết đều đang trong kỳ động dục, bây giờ bọn đấy chỉ lo giao phối, hình người còn không ổn định nên không thèm ra khỏi nhà, ai mà rảnh đi giải quyết việc của con người chứ —— Bọn tôi vẫn đang liên hệ với đám đại yêu ngàn năm, xem bọn họ có chịu ra mặt hay không."
Tư đại lão - người hiện tại cũng đang vào kỳ động dục - nôn nóng: "Vậy rốt cuộc mấy anh đã liên hệ được chưa?"
Cứ giải quyết cái kiểu này thì chưa cần đợi ra mặt, sự tồn tại của yêu quái cũng đã lộ sạch rồi!
"Tìm được rồi, tìm được rồi." Hồ ly vội nói, "Đã liên hệ được với một người, hai ngày nữa chắc chắn sẽ đến. Cậu yên tâm đi."
Tư Cảnh xác nhận: "Có năng lực không đấy?"
"Chắc chắn có," Hồ ly nói, "Đại yêu ngàn năm cơ mà!"
Đêm khuya mưa gió bão bùng. Tư Cảnh nằm cuộn tròn trong lồng ngực của bạc hà mèo, y kéo vạt áo ra, giẫm chân lên ngực hắn, nhấp nhổm chuẩn bị mút thêm mấy miếng. Nhưng còn chưa kịp cúi đầu, y bỗng nghe thấy tiếng sấm nổ đoàng một phát bên ngoài.
Hết cả hồn.
Mèo con ngẩng cái đầu đầy lông lên khỏi ngực hắn lên, thầm cảm thấy có gì đó không ổn. Ngó lên trên, rèm cửa vẫn chưa được kéo kín hết, mơ hồ hiện ra hình dáng của một cái đuôi cường tráng.
Tư Cảnh:...
Tư Cảnh:???
Mịa nó đây là nơi ở của người bình thường đấy!
Y nhảy dựng lên, Hám Trạch cũng nhận ra được điều gì đó, dùng cành lá kéo phăng rèm cửa —— Bên ngoài là một con rồng siêu bự đang cuộn tròn trên bệ cửa sổ bé tí của nhà hắn, dáng vẻ rất ấm ức. Nó siết chặt móng vuốt, thân thể quay vòng vòng, đôi mắt giống hệt đèn lồng đảo tới đảo lui. Dường như nó rất kích động, há miệng rống lên.
"Grào ——"
Hám Trạch nhanh tay lẹ mắt lập tức mở tung cửa sổ, ném cái gối vào trong miệng nó, mạnh mẽ chặn đứng tiếng gào kia. Giao Long mắc nghẹn nên ho khù khụ mấy cái liên tiếp, nghe giống hệt tiếng mèo khi bị mắc xương cá, khạc mãi không hết. Cuối cùng nó ngẩng cổ, nuốt ực một cái xuống. Sau đó há miệng, nhổ ra vài cục bông.
Tư Cảnh kêu meo meo với nó.
Bình tĩnh đã, biến thành hình người trước rồi tôi mở cửa cho anh.
Giao Long: Cái gì cơ? Đạp cửa á?
Tư Cảnh câm nín luôn.
Không phải ——
Giao Long nâng móng vuốt lên, quẹt ngang cái đuôi qua, một phát đập vỡ tan cửa sổ sát đất, sau đó vọt thẳng vào trong phòng. Mưa gió bên ngoài cũng bị cuốn vào theo, thổi tung phần phật. Ba con yêu quái ở đây cùng nhìn nhau, tâm trạng đều rất phức tạp.
Tư Cảnh núp ở trong lòng người đàn ông, nhưng vẫn run bần bật.
Mẹ cái tiên sư nhà nó.
Tui thật sự không muốn nói là mình quen con rồng này đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]