Nhưng Úc Khả Khả vừa định cất bước đi về phía lối ra cầu thang, đột nhiên nhớ ra Lê Hinh Nhuỵ vẫn còn ở đây.
Cô cúi đầu nhìn Lê Hinh Nhuỵ đang hồn bay phách lạc, rõ ràng vẫn còn chưa thoát khỏi sự chấn động, cảm giác đồng cảm sâu sắc lắc đầu: Thảm, cô bé này thảm quá.
Gánh vác thể chất nữ chính của truyện gốc, người ở đâu thì ở đó có chuyện.
Cô bảo sao rõ ràng hai đôi vợ chồng giấu rất kỹ, sao có thể đột nhiên ngả bài vào thời khắc nguy hiểm này.
Thì ra là do hào quang của tình tiết truyện gây chuyện... Thì ra còn có kiểu tác dụng kì diệu này.
Thật đúng là khiến người ta hâm mộ... à không, đồng cảm.
"Chị Khả Khả, hình như em..."
Không biết Úc Khả Khả đang nghĩ gì, Lê Hinh Nhuỵ đang rầu rĩ khổ sở, muốn xin cô giúp đỡ theo bản năng.
Ai ngờ cô ấy vừa ngẩng đầu thì lại chạm phải ánh mắt có phần kỳ lạ của Úc Khả Khả.
Có vẻ gì đó không tên như là... Ao ước? Kính nể?
Lê Hinh Nhuỵ: "... gây chuyện rồi?"
Cô ấy lẩm bẩm bổ sung nốt nửa câu sau, bị nhìn thì không nhịn được rụt cổ lại.
Chị Khả Khả nhìn mình thế này, không phải là vì đã đoán được chuyện gì đó rồi chứ?
Nghĩ đến trước đó ở đoàn làm phim "Kiếm tiên", Lê Hinh Nhuỵ lại thoáng chột dạ, bèn hạ giọng: "Chị Khả Khả, ban nãy em tình cờ bắt gặp ---"
Có điều cô ấy còn chưa nói xong, Úc Khả Khả đã nhanh chóng che miệng cô ấy lại, còn liên tục chớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703728/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.