Khu nhà ở Vân Vực.
Nghe giọng nói thích thú líu ríu trong đầu đến giờ vẫn chưa dừng lại, Quý Cảnh Diệp lại quen thuộc nhéo ấn đường, vẻ mặt bình thản tiếp tục làm việc.
Có lẽ là thời gian tiếp xúc đủ dài, cũng có thể là do tín hiệu sóng não dần dần tự phục hồi.
Mấy ngày Úc Khả Khả rời đi, trong đầu anh không xuất hiện tạp âm “rẹt rẹt” nữa.
Quý Cảnh Diệp cũng vì vậy mà thở hắt ra, cũng nín thinh không còn nhắc đến quyết tâm “tín hiệu sóng não khôi phục lại thì sẽ chuyển đi” như trước nữa.
Thậm chí, anh còn thường xuyên đi lên giám sát tiến độ của nhà trên cây.
Cho đến khi nghe lời nói khác thường của Úc Khả Khả, anh mới chợt ngừng động tác.
Vừa nghĩ đến trước đó cô giải thích thẻ gỗ nguyện vọng “Hai người bên nhau” tràn đầy vẻ ám chỉ, Quý Cảnh Diệp lại nghe được một người một thống đối thoại như đang biểu diễn tấu nói.
Hệ thống lại chê bai: [Tạm thời chưa nói chuyện “Sống về đêm” mà cô nói có đứng đắn hay không thì phải xem khả năng cô có giống với bọn họ hay không đã.]
Úc Khả Khả lập tức ra vẻ đứng đắn và nghiêm túc phản bác lại: [Nhưng bọn họ có một nửa nhà bọn họ, tôi cũng có Quý Cảnh Diệp mà.]
Hệ thống: [...]
[Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy đã nghỉ sớm rồi, không phải mỗi mình cô.] Thống tính an ủi cô: [Hơn nữa không phải giờ vẫn có tôi buôn chuyện với cô đó sao?]
Úc Khả Khả: [Nhưng tôi có Quý Cảnh Diệp mà.]
Hệ thống: [...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703727/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.