Thấy nhân vật phản diện nghĩ gì không biết mà đột nhiên khẽ nhếch môi mỏng, vẻ mặt khó lường, nó không nhịn được thật lòng cảm thán: Hoặc là nói bọn họ là tổ hợp ngốc nghếch và cau có chăng?
Đúng là danh xứng với thực mà.
"Ngốc nghếch" nhanh chóng quăng đi sầu não, nhớ đến mục đích muốn tìm Quý Cảnh Diệp trước đó.
Cô khẽ đưa mắt, rồi đột nhiên túm Quý Cảnh Diệp, kéo anh vào tạm một căn phòng.
Cửa phòng chầm chậm đóng lại, phát ra tiếng vang khe khẽ.
Có người vốn thấy hai người họ đi về phía này, vừa định tới tính bợ đỡ thì đột nhiên phát hiện lại không thấy bóng người nữa.
"Lạ thật, rõ là thấy cậu cả Quý mà..."
Anh ta đứng tại chỗ không hiểu sờ gáy, phát hiện thật sự không tìm được người thì chỉ đành tiếc nuối đã bỏ qua cơ hội tốt, thở dài rồi đi ra.
Trong phòng không bật đèn, mờ tối đến độ gần như không thấy ánh sáng, chỉ có ánh trăng tịch mịch xuyên qua cửa sổ vương trên mặt đất, lộ ra chút ánh sáng.
Nghe tiếng bước chân dần dần rời đi ngoài cửa, Úc Khả Khả vốn định vỗ ngực lại đột nhiên kịp phản ứng, sao hai người giống như yêu đương vụng trộm phải tránh những người khác vậy.
Cô vô thức ngẩng đầu, xuyên quá ánh sáng mờ tối nơi đây, quả nhiên thấy vẻ mặt Quý Cảnh Diệp hơi vi diệu, đôi mắt rũ xuống nhìn cô chăm chú cũng trở nên âm u nặng nề hơn, giống như mãnh thú chuẩn bị bắt con mồi, lặng lẽ tiếp cận, thoáng lộ ra cảm giác chèn ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703711/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.