Lúc Quý Viễn Giang không còn tinh thần nữa, cuối cùng rời khỏi bữa tiệc, Úc Khả Khả đã ăn được kha khá dưa của giới này rồi.
Thấy bọn họ vẫn đang bàn chuyện, cô cảm thấy không vui nữa, lập tức suy tư: [Bây giờ Quý Nhạc Quân đang ở đâu?]
Hệ thống dạo qua một vòng: [Cô ấy chỉ lộ mặt một lúc thôi, giờ ra vườn hoa rồi.]
Úc Khả Khả hạ quyết tâm rồi lặng lẽ kéo tay áo Quý Cảnh Diệp.
Quý Cảnh Diệp hơi khựng lại, anh lặng lẽ thờ ơ nhìn sang cô ở bên cạnh: "Sao thế?"
Cô nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với anh: "Hơi chán, tôi đi tìm Quý Nhạc Quân chơi nhé."
Thật ra ban nãy cảm giác Úc Khả Khả hơi khựng lại rồi chợt níu lấy tay áo mình, Quý Cảnh Diệp đã biết là cô cảm thấy chán rồi.
Có thể kiên trì đến giờ đã không dễ, anh khẽ "Ừ" một tiếng rồi nhìn cô lặng lẽ thả tim cho mình rồi cười tủm tỉm rời đi.
Úc Khả Khả đi về phía vườn hoa thì nhanh chóng tìm được Quý Nhạc Quân.
Tuy cô ấy mặc lễ phục nhưng lúc này lại bất chấp hình tượng ngồi xổm trong bụi hoa, cúi đầu có vẻ như đang viết gì đó.
Ánh đèn êm dịu chiếu vào nơi giữa lông mày cô ấy, có cảm giác cuốn hút đến lạ.
Cô ấy khi nghiêm túc, thật sự rất giống người nhà họ Quý.
Tưởng rằng cô ấy vẫn đang sửa lời bài hát, Úc Khả Khả nhấc váy đi tới: "Nhạc Quân, em đang ở đây làm gì thế?"
Quý Nhạc Quân vốn thót tim nhưng sau khi nghe được giọng nói quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703709/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.