Diêm Tịnh nhạy bén phát hiện có gì đó khác thường: "Không thể nào, có phải cậu có điểm yếu nào bị tên tay sai kia bắt được không vậy? Nếu không tuyệt đối không thể nào buông tay được."
Cậu Trương: "..." Sao cô ta hiểu rõ thế.
Mắt cậu ta chớp chớp, tính giải thích: "Không phải vì tôi bị khóa thẻ nên không có cách nào sao?"
"Lần trước cậu còn biết tìm bọn tôi tiếp tế, chết không cúi đầu cơ mà." Diêm Tịnh nói không hề khách sáo: "Chuyện lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, sao đột nhiên cậu không kiên quyết bất chấp nữa rồi? Lừa ma à."
Thấy cậu ta còn định vùng vẫy, cô ta lập tức cảnh cáo: "Nói trước nhé, tôi đây tin tưởng cậu mới kể hết bí mật rồi. Cho nên để công bằng, cậu cũng phải nói hết ra, nếu không thì đúng là có lỗi với tình bạn của chúng ta!"
Cậu Trương nghiến răng không chịu nhả: "Thật mà, tôi lừa cô làm gì?"
Thấy dáng vẻ cậu ta cứng cổ giống như thừa nhận thì còn không bằng đi chết, Úc Khả Khả còn tưởng rằng không nghe được câu chuyện đằng sau rồi, không nén nổi tiếc nuối thở dài.
Mặc dù có hệ thống kể lại nhưng nào có thú vị bằng người trong cuộc tự kể dưa trước mặt mọi người rồi cùng nhau thảo luận chứ?
Ai ngờ Diêm Tịnh vốn chậm chạp trong chuyện bạn thân đâm sau lưng lại nhạy bén trong phương diện hóng dưa vậy.
Cô ta nhanh chóng nhớ đến trước khi cậu Trương giải thích cho mình thì đã buột miệng nói rằng mình có người thương rồi lại đột ngột dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703703/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.