"Bởi vì tôi chợt nhớ đến, cô Dương có mắng đứa bé kia là "đồ con hoang" còn nói loáng thoáng gì mà... Muốn trách thì trách cái mặt của của nó các kiểu."
Cô tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhìn anh ta có phần rối rắm thì lắc đầu: "Haizz, có khi là tôi nghe nhầm thật."
"Sao có thể..."
Phản ứng đầu tiên của giám đốc Vu vẫn là không tin, dù sao Tiểu Dương theo anh ta đã hơn mười năm rồi, sao có thể nói ra lời độc ác này?
"Đúng đó, dù sao cô bé kia có vẻ đáng yêu, mà nhìn cô Dương thế nào cũng không giống người có thể nói kiểu lời đó ấy?" Úc Khả Khả có vẻ cũng không tin, còn cười giơ tay mô tả với anh ta: "Cô bé kia gầy tong gầy teo, nhưng đôi mắt rất to, tôi nhớ là màu hổ phách cực kỳ sáng, khó mà khiến người ta quên được."
Vẻ mặt giám đốc Vu đột nhiên cứng đờ.
Dường như nhận ra anh ta có hơi bất thường, Úc Khả Khả tiếp tục miêu tả dáng vẻ của cô bé. Dù là ai nghe cô miêu tả kỹ càng đều sẽ không nghi ngờ cảnh tượng cô thật sự gặp được Tiểu Dương và con gái đi cùng.
Hơn nữa, hình như cô cũng đâu cần phải nói dối làm gì.
Theo sự miêu tả sinh động từng chút một của cô, dù chưa từng gặp nhưng cũng có thể tự tưởng tượng ra hình dáng của cô bé.
Ngón tay giám đốc Vu lại không nhịn được run rẩy.
Không biết anh ta nghĩ đến điều gì, bèn luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703683/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.