Quý Cảnh Diệp vừa cất giọng lạnh lùng, Úc Khả Khả không nhịn được chớp mắt.
Chà, giọng điệu này là lạ thì phải.
"Hả..." Cô lại chớp mắt, ra giọng của người vô tội: "Từ từ hẵng nói tôi vui hay không, nhưng giờ nhìn thế này, có vẻ anh không vui lắm nhỉ?"
Cô luôn quen tránh nặng tìm nhẹ, thật sự rất thành thạo trong phương diện hóa giải nguy cơ, lúc này cũng không ngoại lệ.
Quý Cảnh Diệp nhìn vào mắt cô.
Chỉ thấy dưới ánh đèn êm dịu, hàng mi dày của cô khẽ rung tựa như cánh bướm có vẻ mỏng manh, càng tôn thêm sự xinh đẹp nơi đôi mắt hạnh trong vắt long lanh ánh nước vô tội kia.
Dường như cảm nhận được bầu không khí khác thường, lúc này Úc Khả Khả khẽ túm tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay, tự dưng có cảm giác nhút nhát e thẹn khiến người khác vô thức mềm lòng.
Úc Khả Khả: [Cậu nói đúng, anh ta lạ thật đó, trước đó có chuyện gì xảy ra à?]
Hệ thống: [Không có đâu, không phải mấy hôm nay anh ta vẫn luôn đi công tác sao? Điều kì lạ duy nhất chỉ có, đáng nhẽ vốn theo lịch trình ban đầu thì phải mấy ngày nữa anh ta mới trở về cơ, không ngờ giờ lại về sớm.]
Úc Khả Khả: [Thế thì đúng là hơi kì lạ, chẳng lẽ là vì đi công tác không thuận lợi?]
Trong lúc một người - một thống đang suy đoán lại đột nhiên thấy Quý Cảnh Diệp di chuyển.
Anh chậm rãi cởi áo khoác vest ra lộ ra áo sơ mi trắng ôm sát người bên trong.
Dù cảm giác tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-cuu-roi-nhan-vat-phan-dien-ma-toi-chi-muon-an-dua/4703654/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.