Không được sao?- Cậu thấy Cô như vậy có chút thất vọng quay sang nhìn Cô
Chẳng phải Anh có người yêu rồi sao?- Cô nhìn lên Cậu tâm trạng có chút bối rối
Tôi chỉ thích mình Em thôi!- Cậu nhìn Cô cười
Thật sao?- Cô nhìn Cậu
Em không tin sao?- Cậu càng tiến lại gần mặt Cô
Vậy thì phải xem thái độ của Anh như nào đã- Cô ẩn Cậu ra nói khuôn mặt có chút đỏ
Ý Em là...- Cậu nghe Cô nói vậy thì có chút khó hiểu
Anh đoán xem!Về đi muộn rồi Em vào nhà đây- Cô cười trừ rồi tạm biệt Cậu đi vào nhà tâm trạng vui vẻ
Anh sẽ không để mất Em lần nữa đâu- Cậu nhìn theo bóng dáng Cô nói khuôn mặt cũng rạng rỡ đứng một lúc rồi lên xe đi về
Cô đi vào nhà tâm trạng nửa vui nửa buồn.Vui vì cuối cùng Cô cũng dám mở trái tim để chào đón Cậu một lần nữa nhưng lại buồn vì khi chấp nhận tình cảm ấy Cô lại nghĩ đến những lời Mẹ Cậu nói với Cô 5 năm trước!Cô phải làm sao chứ?
- -----------
Thảo Phương....- Cậu gọi tên Cô cười
Anh đến đây làm gì?- Sáng sớm đi làm Cô đã thấy Cậu đứng ngoài cổng đợi Cô nên có chút khó hiểu đi gần lại
Anh đến đón Em- Cậu đi sang mở cửa xe cho Cô
Anh đâu nhất thiết phải làm vậy?- Cô đi vào xe ngồi quay sang nhìn Cậu
Cần chứ!Để Em khỏi ngày nào cũng phải đi cùng với Cậu Nhật Duy kia- Cậu nhìn sang Cô khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-chang-toi-thich-cau-ban-cung-ban/2107329/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.