“Thiệu Đường, tỉnh rồi sao?”
Ban mai sớm tinh mơ, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống lớp tuyết trên mặt đất, thực nhu hòa, Thiệu Đường mở đôi mất vẫn còn buồn ngủ, tai nghe lời nói nhỏ nhẹ của Dương Quá, nhất thời vẫn chưa phản ứng lại. Không ngờ mình hôm qua chống không lại cơn buồn ngủ mà say giấc, đến bây giờ mới tỉnh lại. Toàn thân thật ấm áp, căn bản không có cái cảm giác mình đang ở trên đỉnh núi nơi băng thiên tuyết địa này, trước mắt là đại tuyết bay tán loạn, ảo cảnh thật như không thật.
“Ngươi …” Sắc mặt của đối phương vẫn tái nhợt như trước, môi mỏng tím tái, mắt đã có không ít tơ máu, nhìn qua liền biết y lại một đêm không ngủ. Y là thức đêm trông mình sao? Thường xuyên truyền nội lực cho mình, sợ mình lạnh.
“Còn chưa tỉnh ngủ à? Vậy thì cứ ngủ thêm đi, dù sao chúng ta vẫn phải ở đây chờ thêm hai ngày.” Dương Quá cúi đầu cười, bộ dáng của Thiệu Đường lúc mơ màng thật đáng yêu, thân thủ xoa xoa tóc hắn, thật mềm mại, thật thoải mái.
Thiệu Đường lắc đầu, “Tỉnh rồi, ngươi có muốn ngủ một chút không, ta sẽ trông ngươi.”
“Không cần, không mệt.” Dương Quá cười, thật sự không mệt, hiện tại không có sự mệt mỏi như lúc trên đường chạy đến đây, ôm Thiệu Đường với cơ thể ấm áp vào trong lòng, liền cảm thấy một chút cũng không mệt, tâm có loại cảm giác thư thả, mình thật thích cảm giác này. Nhưng vẫn có chút sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi, sợ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2471068/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.