“Con thỏ?!”
Thiệu Đường kinh ngạc nhìn bao giấy dầu mà Dương Quá nhét vào tay hắn, căng phồng, mở ra nhìn, không khỏi kinh ngạc. Bên trong rõ ràng là một điểm tâm lớn bằng bàn tay, tạo hình là một con thỏ đáng yêu … bánh bao?! … Không thể không nói, “con thỏ” này thật sự rất đáng yêu, ít nhất so với con thỏ đối diện đã bị đốt trụi thì đáng yêu hơn nhiều. Thực trắng thực trắng, đôi con ngươi màu đỏ nổi bật, tròn tròn to to.
“… Ngươi không phải sẽ bảo ta ăn thứ này chứ?” Thiệu Đường liếc mắt nhìn Dương Quá, hắn còn nhớ rất rõ ở căn tin dành cho trẻ nhỏ thường làm những món điểm tâm đáng yêu như vậy.
“Đúng thế.” Dương Quá tươi cười sáng lạn, nhìn Thiệu Đường, “Ta thấy khi đang trên đường đến đây, kỳ thật không nghĩ sẽ ăn nó, bất quá nếu ngươi đói thì ăn đi.”
Hắc tuyến, Thiệu Đường cầm con thỏ trên tay, mắt to trừng mắt nhỏ, Dương Quá thật đúng là … “Tính trẻ con của ngươi còn chưa hết ư … còn mua những thứ này.”
“Rất đáng yêu mà. Ngươi không thấy …” Cố ý ngừng một chút, Dương Quá tiếp tục nói: “Ngươi không thấy rằng nó rất giống ngươi sao?”
“…” Cái gì? Giống ta! Thiệu Đường trợn mắt trừng y, hắn mới không giống con thỏ! Tựa hồ lúc trước cũng có bằng hữu nói qua là mình giống thỏ, nên Thiệu Đường rất ghét thỏ, không phải chán ghét sự đáng yêu của nó, mà là cảm thấy nó rất vô dụng, yếu đuối đến nỗi không có năng lực để tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-truyen-thuyet/2471066/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.