Thiệu Đường không biết võ công, nhưng lúc này vẫn nhìn ra tình huống của Dương Quá rất không ổn. Không khỏi thầm mắng Đạt Nhĩ Ba, người này thế nhưng lại không giống trong “kịch bản”. Không phải trước khi đánh thì có một đoạn đối thoại, sau đó Dương Quá nói chuyện với Đạt Nhĩ Ba… dù sao đi nữa không phải sẽ có một khúc nhạc dạo đầu hay sao? Nhưng vì sao lúc này lại thay đổi như thế?
Nhưng lúc này Đạt Nhĩ Ba lại không nói hai lời, giơ chùy kim cang lên đánh về phía Dương Quá, một kích này không có nửa điểm ảo diệu, cũng không phải chiêu thức kinh thế hãm tục gì, nhưng lực đạo vô cùng lớn, như thiên lôi giáng xuống, vạch một đường trong không khí, gào thét xông tới.
Dương Quá không kịp rút kiếm, một kích kia đã gần trong gang tấc, hoảng thân né tránh, không dám chủ quan. Dương Quá mặc dù khinh công tuyệt đỉnh, lui về sau mấy bước, nhưng vẫn né tránh đòn nghiêm trọng này một cách khó khăn. “Ầm” một tiếng, đánh không trúng mục tiêu, cũng đã làm mặt đất thũng xuống một vết lớn, lập tức đá vụn bay tứ tung.
Dương Quá không dám dùng kiếm đối đầu trực tiếp với chùy kim cang của hắn, cho dù Thu Thủy Kiếm có sắc bén thế nào cũng không thể chém đứt chùy kim cang, mà nếu hai vũ khí chạm nhau không cần nghĩ cũng biết người bị thương là mình. Thi triển khinh công, đấu với Đạt Nhĩ Ba, đối phương mặc dù lực đạo rất lớn, nhưng thiếu linh động, chạy đi chạy lại nhiều lần như thế, Đạt Nhĩ Ba liền để lộ sơ hở. Dương Quá không chậm trễ, cổ tay lật lại, Thu Thủy Kiếm chớp lên, lưu lại ba đạo ngân quang dưới ánh nến mờ ảo.
Đạt Nhĩ Ba giơ chùy lên, đỡ một kiếm của Dương Quá. Hào kiệt xung quanh thấy một màn này không khỏi khẩn trương, có chút tiếc hận, ba kiếm kia phi thường phấn khích, nhưng lại thiếu may mắn.
Thiệu Đường biết trên sách viết, trận đấu này của Dương Quá và Đạt Nhĩ Ba không quá khác, cuối cùng vẫn là Dương Quá thắng, nhưng nhìn hai người lúc này chiêu chiêu đoạt mệnh, Thiệu Đường vẫn lo lắng, hai tay không tự giác siết chặt, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh. Một số chuyện đã lệch khỏi quỹ tích mà nó phải đi, Thiệu Đường không thể không lo lắng cho Dương Quá.
Tiểu Long Nữ đứng bên cạnh biểu tình lại cực kỳ bình tĩnh, mắt hạnh long lanh nhìn thắng vào Dương Quá, chuyển động theo người y. Nàng không biết có gì phải lo lắng. Võ công của Quá nhi là một tay nàng dạy ra, tuy võ công của đối thủ rất cao, thậm chí cao hơn y một bậc, nhưng tối thiểu Dương Quá cũng có thể duy trì trăm chiêu. Tiểu Long Nữ nghĩ thầm, đợi đến khi Dương Quá đánh không lại, nàng sẽ ra tay hỗ trợ, nếu ngay cả mình và Quá nhi hợp lại cũng đánh không thắng, vậy cứ để hai người cùng chết… Thật ra chuyện này không có gì là không tốt. Tiểu Long Nữ không khỏi hé miệng cười, trước kia không phải Dương Quá đã từng nói muốn cùng một chỗ với cô cô là mình hay sao… Nếu đã muốn cùng một chỗ, cho dù có là hoàng tuyền địa phủ, mình cũng không cảm thấy có gì đáng sợ. Mà chuyện mình thích, chắc chắn Quá nhi cũng sẽ thích.
“Dung nhi, ngươi thấy Quá nhi có bao nhiêu phần thắng?” Đầu Quách Tĩnh đã chảy đầy mồ hôi, hỏi Hoàng Dung đang đứng bên cạnh.
“Khó có thể nói được.” Hoàng Dung lắc đầu, võ công cùng thân thủ của Dương Quá rất cao, kiếm chiêu cùng khinh công của y cũng thực linh động, xuất kỳ bất ý, nàng chưa từng thấy qua. Nhưng lại nói, vẫn thua Đạt Nhĩ Ba một bậc, Đạt Nhĩ Ba tuy rằng chiêu thức bình thường, nhưng công thủ đúng chỗ, sơ hở lại ít, không để người khác xuống tay, hơn nữa hắn căn cơ vững chắc, nên nếu muốn thắng quả thực không dễ dàng.
Đã qua một trăm chiêu, Dương Quá cảm thấy mình dần kiệt sức, mồ hôi trên trán chậm rõ chảy xuống hai má. Đối phương có chút khó đối phó, lại phòng thủ nghiêm mật, Dương Quá vài lần muốn đánh lén, nhưng lại không tài nào tìm thấy sơ hở. Mà trăm chiêu này đã tiêu hao một phần lớn thể lực của mình, y thở hổn hển, động tác trong tay cũng theo đó chậm lại.
Đạt Nhĩ Ba dường như không biết mệt, lại một kích bay tới, Dương Quá ngửa người ra sau, trường kiếm nâng lên đỡ lấy chùy kim cang, cánh tay cầm kiếm bị chấn đến run lên, lòng bàn tay chảy ra một đường máu. Y thầm kêu không ổn, lập tức lật cổ tay, trường kiếm như xà bám lấy chùy kim cang. Dương Quá theo bản năng sử xuất bí quyết “triền” của Đả Cẩu Bổng Pháp, tuy rằng trong tay không có côn bổng, nhưng, y vẫn tương thông loại võ công này, “triền” của y không quá giống với nguyên bản của nó.
“Này…” Hoàng Dung nhướng mày, tuy người khác không nhìn ra, nhưng nàng rất hiểu về “triền”. Không khỏi có chút kinh ngạc, nàng không hiểu Dương Quá học đường khẩu quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp ở đâu.
Đạt Nhĩ Ba chỉ cảm thấy một cỗ kình lực từ chùy kim cang truyền đến, khiến đại chùy của hắn bị gắt gao dính chặt vào trường kiếm. Phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó dùng sức kéo, nhưng nó lại không trở về. Ngược lại còn thêm dính chặt vào trường kiếm, quấn thành nửa vòng tròn.
Dương Quá vung tay, ngân kiếm càng thêm quấn chặt lấy đại chùy. Chùy kim cang bị vây ở thế bị động, lại bị kéo một cái, gần như muốn thoát khỏi tay Đạt Nhĩ Ba. Hai tay Đạt Nhĩ Ba nắm chặt chùy kim cang, không để binh khí rời tay, thực sự cố hết sức.
Dương Quá chọn đúng thời cơ, bỗng lớn tiếng hô: “Đạt Nhĩ Ba!”
Tiếng hô khiến Đạt Nhĩ Ba giật mình, theo bản năng nhìn sang Dương Quá. Hào quang trong con ngươi màu đen của Dương Quá chuyển động, có chút quỷ dị. Đạt Nhĩ Ba nhìn vào nó liền ngây ngốc, lực đạo trên tay thế nhưng lại mất đi bảy phần. Dương Quá thấy thế mỉm cười, y làm theo đúng ý tứ của Thiệu Đường. Sử dụng Di Hồn Đại Pháp trong Cửu Âm Chân Kinh, làm đối phương trong nhất thời thần trí mơ hồ. Dương Quá từ đầu vốn đã tính toán sẽ làm theo lời Thiệu Đường sử dụng Di Hồn Đại Pháp, nhưng đối phương lại không nhìn vào mắt mình, thẳng đến sau một trăm chiêu mới có cơ hội sử dụng.
Ánh mắt Đạt Nhĩ Ba trống rỗng nhìn Dương Quá, lát sau chỉ nghe “đương” một tiếng, chùy kim cang bị thả lỏng rơi xuống đất. Dương Quá chậc một tiếng, cầm đại chùy lên, sau đó chỉ vào bọn man di đối diện.
Đám người bị biến cố bất thình lình xảy ra này chấn kinh, hai người vốn đang đánh nhau đến sống chết trước mắt, nào ngờ lại đình chỉ. Mà Đạt Nhĩ Ba còn ném đi binh khí của mình. Vào lúc tất cả mọi người đang khó hiểu, lại thấy hành động quái dị của Dương Quá, cầm đại chùy chỉ vào bọn người Hoắc Đô. Không ai biết ý tứ của Dương Quá.
Vào thời điểm mọi người khó hiểu, Đạt Nhĩ Ba tựa như hiểu ra gì đó, thân thủ tiếp nhận chùy kim cang, hành động tiếp theo của hắn khiến cho anh hùng hào kiệt đang xem phải rớt cằm, hắn thế nhưng lại giơ đại chùy, chạy mấy bước tới trước mặt Hoắc Đô, không nói hai lời, đã đánh xuống!
“Sư huynh!” Hoắc Đô cả kinh, vội vàng trốn tránh, hắn không ngờ được sư huynh đang luận võ lại có thể chạy trở về đánh mình. Lần này Hoắc Đô cùng Đạt Nhĩ Ba một người trốn một người đuổi, chạy đến bất diệc nhạc hồ.
Lúc đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó lại cười ha ha, quản đó là tình huống gì chứ, chỉ cần biết bọn man di đang nội chiến là được rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]