Chương trước
Chương sau
Dương Quá thấy Thiệu Đường đang cau mày, nâng tay xoa nhẹ mi tâm hắn, nói: “Đừng suy nghĩ nữa, chúng ta về thôi, ngươi có mệt không?”

Thiệu Đường cảm nhận cảm giác lành lạnh trên mi tâm, ngẩng đầu cười, “Người mệt là ngươi mới đúng! Mau trở về nghỉ ngơi.”

Dương Quá nhìn vết máu trên mặt Thiệu Đường, không kiềm được vươn tay chạm vào, “… Còn đau không?”

“Hửm?” Thiệu Đường nhất thời không kịp phản ứng, sau đó lập tức lắc đầu, nếu không phải y nhắc thì hắn cũng đã quên mất, vốn chẳng có cảm giác gì.

“Đi thôi.” Dương Quá không dám chạm mạnh vào vết thương, nắm chặt tay Thiệu Đường nói: “Trở về thoa chút dược.”

“Ta đâu yếu ớt đến vậy.” Thiệu Đường bĩu môi, chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi, dù vậy nhưng trong lòng vẫn rất vui, vừa chậm rãi theo y về phòng vừa nói: “… Ngươi không tức giận sao?”

“Tức giận?” Dương Quá khó hiểu, “Ta tức giận chuyện gì?”

“Ta nói chuyện không chút khách khí với Quách bá bá và Quách bá mẫu của ngươi như vậy, chẳng phải ngươi rất tôn trọng Quách bá bá sao? Không tức giận?” Thiệu Đường chớp mắt.

Dương Quá không nói gì chỉ sờ đầu hắn, cùng hắn về phòng, để hắn ngồi lên giường, còn mình đi lấy một ít dược phấn xử lý vết thương trên mặt Thiệu Đường.

Tuy chỉ là vết thương nhỏ, lúc đó thì không có cảm giác gì, nhưng lúc thoa dược sẽ khác, quả thật đau đến cùng cực, hắn híp mắt nói: “Đừng thoa nữa, không thoa còn tốt, vừa thoa lên đã thấy đau.”

“Như vậy mới nhanh khỏi.” Một tay giữ chặt cằm Thiệu Đường không cho hắn quay đi, Dương Quá vội rắc thêm một ít dược phấn lên vết thương rồi mới buông Thiệu Đường ra khiến đối phương đau đến há mồm.

Dương Quá đặt lọ dược lên bàn, xoay người đi tới ngồi bên cạnh Thiệu Đường, “Thiệu Đường có khó chịu không? Thoạt nhìn sắc mặt không tốt.”

Thiệu Đường lắc đầu, hắn chỉ hơi mệt mà thôi, “Không sao, chỉ là lo lắng các ngươi tới đại doanh Mông Cổ thôi…” Thần kinh vẫn luôn căng thẳng khó tránh khỏi mệt mỏi.

Khóe miệng Dương Quá khẽ nhếch, có một người thật lòng đối xử tốt với mình, vì mình mà vui vẻ vì mình mà lo lắng, cảm giác này… trước đây chưa từng hy vọng xa vời đến thế. Vươn tay ôm trọn thắt lưng đối phương, để hắn tựa đầu vào ngực mình, nói: “Mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa đến bữa cơm ta sẽ gọi ngươi.”

“… Ừm…” Thiệu Đường thả lỏng toàn thân dựa vào người Dương Quá, đầu nghiêng qua dựa vào lòng ngực y. Đôi mắt nửa khép nửa mở, bên tai là nhịp tim đập có quy luật của Dương Quá, từng chút một vỗ vào màng nhĩ, trở thành âm thanh thôi miên đầy mê hoặc.



“… Ngươi cũng nghỉ ngơi chút đi…”

“Ừm.” Dương Quá cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của Thiệu Đường, nhẹ giọng trả lời, khẽ hôn lên trán người trong lòng.

Thiệu Đường không biết có phải sắp ngủ rồi hay không, ý thức hơi mơ hồ, mắt đã hoàn toàn nhắm lại, thế nhưng miệng vẫn lẩm bẩm, “Chẳng phải Gia Luật Tề nói ngươi bị thương sao? Thật là, cũng không để ta xem…”

“… Ta không sao?” Dương Quá không biết hắn đang nói thật hay mơ, lời nói không đầu không đuôi khiến y ngẩn ra một hồi, mấy giây sau, cúi đầu trông thấy người kia rõ ràng đã nhắm hai mắt lại, y bất giác mỉm cười, nhưng vẫn nhẹ giọng đáp trả đầy trấn an.

“… Không cho ngươi đi, không được giả vờ làm đại hiệp anh hùng gì đó… Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự đã bị khiêng về…”

Thiệu Đường vẫn chưa buông tha, đứt quãng nói, tựa như đang nói mớ, ngay cả giọng điệu cũng trở nên khẽ khàng, dịu dàng và êm ái.

Dương Quá không nói gì, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, y biết Thiệu Đường đang lo lắng cho mình… nâng tay xoa mái tóc hắn, vén những sợi tóc cản trở tầm nhìn đang lấm tấm rủ trên trán, hàng mi dài của đối phương nhẹ rung động.

Nhớ đến tình hình lúc còn ở đại doanh Mông Cổ, nói thật, lúc ấy ngay cả y cũng đổ mồ hôi lạnh. Vốn chỉ một mình Kim Luân Pháp Vương đã đủ khiến Dương Quá thấy khó giải quyết, nào ngờ Mông Cổ lại mời thêm nhiều cao thủ đến thế, mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng…

Dương Quá nghĩ nghĩ suy suy, bất giác nhíu chặt mày. Y vốn sống hai năm trong Cổ Mộ với Tiểu Long Nữ, trong hai năm này không ra khỏi Cổ Mộ nửa bước, đạo lí đối nhân xử thế cũng vì thế mà thờ ơ đi. Từ nhỏ Dương Quá đã chịu nhiều đau khổ, tính tình cuồng ngạo, trước đây lúc ở Cổ Mộ y nghĩ chuyện sống chết của người khác thì liên quan gì tới mình? Nhưng thật sự đến lúc gặp phải rồi mới phát hiện mình không thể bỏ mặc…

Y không muốn khoe khoang mình là anh hùng cũng không muốn trở thành đại hiệp, chỉ là thật sự không vừa mắt với hành vi của đám người Mông Cổ này…

Dương Quá nghĩ, dần cảm thấy mệt mỏi, vừa sắp ngủ mê chợt nghe tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, sau đó là tiếng gõ cửa “cốc cốc”.

Dương Quá tưởng là do Quách Tĩnh sai người đưa cơm đến, sợ sẽ đánh thức Thiệu Đường, y nhanh tay nhanh chân đặt Thiệu Đường nằm lên giường, đắp kín chăn, sau đó đứng lên mở cửa.

“Quá nhi…”

Cánh cửa “két” một tiếng mở ra, Dương Quá ngạc nhiên, y không ngờ người tới lại là Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ đứng bên ngoài, trong tay bưng một cái khay, phía trên là cơm và hai món ăn.

Dương Quá không ngờ Tiểu Long Nữ lại đưa cơm đến cho mình, vội vàng nhận lấy cái khay, ngạc nhiên hỏi: “Sao cô cô lại đến đây?”

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ nhìn Dương Quá, khó xử muốn nói lại thôi, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, dường như ngay tức khắc đây sẽ có hai hàng lệ chảy xuống.

Dương Quá hoảng hốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại sợ nếu bọn họ cứ đứng ngoài cửa nói chuyện sẽ ảnh hưởng Thiệu Đường nghỉ ngơi, nhanh tay đặt khay lên bàn, sau đó bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Đã xảy ra chuyện gì? Cô cô…” Dương Quá thấy Tiểu Long Nữ bắt đầu khóc, hai mắt ngày càng đỏ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên má.

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ khóc nấc, nước mắt chảy thành hai đường dài, càng khóc càng lớn, cuối cùng lao vào ngực Dương Quá, “Quá nhi… đều do ta, làm sao mới tốt đây… nếu ngươi chết, ta, ta… ta tuyệt đối không sống nổi nữa… Quá nhi…”

Dương Quá lúng túng trước hành động của Tiểu Long Nữ, ngơ ngơ ngác ngác, càng thêm sợ hãi, vội vàng đẩy Tiểu Long Nữ ra khỏi ngực mình, nói: “Cái gì ta chết, Quá nhi không phải đang sống rất tốt sao? Cô cô sao lại nói vậy?”

“Ta, ta…” Nước mắt của Tiểu Long Nữ vẫn không ngừng rơi, “Ngươi chỉ còn ba mươi ngày mệnh nữa thôi, chỉ còn ba mươi ngày có thể sống, chuyện này… chuyện này sao có thể tốt được?! … Ta không biết, không biết Tình Hoa… đều do ta sai, Quá nhi, Quá nhi…”



Cuối cùng Dương Quá cũng hiểu ra, mày nhíu chặt, nói vậy là cô cô đang buồn phiền vì độc Tình Hoa trong người mình. Nhưng y hơi khó hiểu với lời nói chỉ còn sống được ba mươi ngày của cô cô. Không ai nói với y người trúng độc Tình Hoa chỉ có thể sống ba mươi sáu ngày, Thiệu Đường chỉ nói muốn nhanh chóng tìm được Đoạn Trường Thảo để giải hết độc trên người Dương Quá mà không nói chuyện này với y.

Dương Quá hỏi: “… Cô cô, cái gì ba mươi ngày?”

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ nắm tay Dương Quá, cũng nhíu mày, “Hắn không nói với ngươi?”

“Hắn?…” Ban đầu Dương Quá khó hiểu, nhưng sau đó đã nghĩ ra, “hắn” trong miệng Tiểu Long Nữ không ai khác chính là Thiệu Đường, “Nói… cái gì?”

“…” Tiểu Long Nữ do dự, nhưng rồi vẫn nói: “Người trúng độc Tình Hoa chỉ có thể sống ba mươi sáu ngày, Quá nhi, Quá nhi, ngươi… ta, ta cũng vừa biết được. Ta…”

Dương Quá lặng đi một lát, không nhịn được nói: “… Chuyện này là do Thiệu Đường nói với cô cô?…”

“Không phải…” Tiểu Long Nữ lắc đầu, chuyện này đương nhiên không phải Thiệu Đường nói với nàng. Chỉ là do Tiểu Long Nữ vô tình nghe được mà thôi, người thốt ra đương nhiên chính là Gia Luật Tề. Gia Luật Tề vốn đang trò chuyện cùng với tam muội trong sân, đúng lúc Gia Luật Yến nhắc tới chuyện của Dương Quá. Gia Luật Tề nói một ít thông tin về Tình Hoa, không ngờ rằng cuộc đối thoại của họ lại lọt vào tai Tiểu Long Nữ.

Tiểu Long Nữ thấy Dương Quá nhíu mày, nàng mở miệng: “Gia Luật Tề nói, đây là sự thật… Vì sao Thiệu Đường không cho ngươi biết, hắn…”

Tiểu Long Nữ chưa nói xong, Dương Quá đã cắt ngang lời nàng, giãn lông mày cười trấn an đối phương, “Cô cô không cần lo lắng, chẳng phải Thiệu Đường đã nói Đoạn Trường Thảo có thể giải độc Tình Hoa hay sao. Hơn nữa Quách bá bá đã cho người đi tìm Đoạn Trường Thảo. Cho dù chỉ còn ba mươi ngày cũng dư dả.”

“Quá nhi…” Tiểu Long Nữ nghe Dương Quá nói vậy, hốc mắt lại ửng đỏ, “Vừa rồi ta hỏi Hoàng bang chủ, nàng nói, nàng nói… thư đã đưa đi…, nhưng lại không biết khi nào mới nhận được hồi âm. Hơn nữa…” Đến đây thì dừng một lát, ánh mắt nhìn Dương Quá càng thêm lo lắng, “Hơn nữa, Đoạn Trường Thảo kia. Ta nghe nói… nó là kỳ độc, không thể dùng làm giải dược, cho dù võ công cao tới đâu, một khi độc phát thì sẽ không tìm được giải dược nào có thể chữa khỏi! Còn nữa, còn một chuyện nữa là… tên Thiệu Đường kia vốn không biết y thuật… lỡ như… chúng ta vẫn nên đến Tuyệt Tình Cốc lấy giải dược được không, giải thích rõ với Công Tôn cốc chủ, có lẽ hắn sẽ…”

“Cô cô.” Dương Quá bất đắc dĩ cắt ngang lời Tiểu Long Nữ, Công Tôn Chỉ sao có thể là người dễ trao đổi như vậy? Nếu ai ai cũng biết phân phải trái, nếu chỉ cần nói rõ với Công Tôn Chỉ là có thể giải quyết được mọi chuyện thì bản thân y sẽ không phải trúng độc Tình Hoa! “Cô cô, hiện tại ta không sao, hơn nữa Công Tôn Chỉ chắc chắn sẽ không giao giải dược ra. Vẫn là nên chờ thôi, không chừng mấy ngày nữa Quách bá bá sẽ nhận được tin tức.”

Tiểu Long Nữ đương nhiên không nghe theo lời khuyên của y, nhưng không biết phải nói gì, chỉ lo lắng nhìn Dương Quá.

Dương Quá lại mất không ít công phu mới khuyên được Tiểu Long Nữ về phòng, y thở dài, đẩy cửa vào phòng.

Dương Quá cẩn thận đẩy cánh cửa không để nó phát ra âm thanh kẻo đánh thức Thiệu Đường trong phòng, nhưng không ngờ Dương Quá vừa nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu đã thấy người vốn đang ngủ say kia hiện giờ đang ngồi trên cái ghế cạnh bàn, mở to đôi mắt hoa đào nhìn mình.

“… Thiệu Đường? Sao lại tỉnh rồi?” Dương Quá trầm ngâm một lát, bước đến bên cạnh Thiệu Đường ngồi xuống, đốt ngọn nến trên bàn, lúc này căn phòng mới trở nên sáng hơn, “Có phải đã đánh thức ngươi?”

Thiệu Đường trợn trắng mắt liếc Dương Quá, nói: “Bên ngoài đang diễn kịch Quỳnh Dao hoành tráng như vậy, vừa khóc vừa la, không bị đánh thức mới có vấn đề!”

“…” Dương Quá đương nhiên không biết cái gì là “kịch Quỳnh Dao”, nhưng trong lòng cũng hiểu hắn tám phần đang chế nhạo mình, cũng không có ý hỏi tới cùng ý câu nói này, chỉ mỉm cười nói: “Đã tỉnh rồi, vậy ăn cơm thôi. Lúc nãy ta còn đang suy nghĩ không biết làm thế nào để gọi ngươi dậy ăn cơm.”

Thiệu Đường nhận lấy đôi đũa Dương Quá đưa tới, vừa chọt cơm trong chén vừa liếc nhìn đối phương. Hồi lâu sau, thấy Dương Quá không có gì khác thường, hắn hỏi: “… Ngươi… tại sao không hỏi ta… chuyện về Tình Hoa?”

Dương Quá suy tư chốc lát, gật đầu nói: “Cô cô nói thật ư?”

Thiệu Đường cũng suy tư chốc lát, ba mươi ngày, không sai, gật đầu, “Đúng.”

“Vậy, Đoạn Trường Thảo là giải dược của độc Tình Hoa?”

Tiếp tục gật đầu, “Đúng.”



Dương Quá nghe xong, không nói gì nữa, ánh mắt liếc một vòng trên bàn cơm, dùng đũa kẹp một ít rau bỏ vào bát Thiệu Đường, nói: “Hiện tại Tương Dương đang lâm nguy, thức ăn như vậy đã không tệ rồi, Thiệu Đường ăn nhiều một chút.” Nói xong vươn tay sờ sờ eo đối phương, sau đó lại rút về, “Ngươi quá gầy.” Dường như đang xác định…

“…”

Thiệu Đường vốn muốn nghe Dương Quá nói tiếp, không ngờ y lại đột nhiên đổi chủ đề, phán mình quá gầy… khóe miệng hắn co rút, đầu đầy hắc tuyến…

“Ngươi vẫn chưa nói xong… đề tài lúc nãy…” Thiệu Đường nhắc nhở…

“Hửm?” Dương Quá mỉm cười, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chẳng phải ngươi bảo ta hỏi sao, ta đã hỏi hết rồi.”

“…”

Dương Quá thấy Thiệu Đường còn đang ngơ ngác nhìn đĩa rau, tiện tay gắp thêm một ít thức ăn cho hắn, “Đoạn Trường Thảo là giải dược của độc Tình Hoa, tìm được nó không phải rất tốt ư, dù sao cũng còn đến ba mươi ngày, thời gian như thế là đủ, ta còn phải hỏi gì nữa? … Chẳng lẽ ngươi muốn ta khóc lóc không ngừng? Sau đó trách ngươi vì sao không nói cho ta biết?”

… À… Thiệu Đường không biết nói gì nữa, cúi xuống bắt đầu chọt tiếp mấy món ăn trong chén… quả nhiên, bản chất truyện của ông Kim Dung và bà Quỳnh Dao rất khác nhau… cũng không thể nói vậy hoàn toàn, chỉ có thể nói… Dương Quá không thích hợp với vai nam chính trong truyện của Quỳnh Dao!

Dương Quá buồn cười nhìn dáng điệu của Thiệu Đường, nhưng không nói gì, chỉ giục Thiệu Đường ăn nhiều một chút, cứ như muốn Thiệu Đường phải mập ra mấy cân sau bữa ăn này.

Đến lúc ăn xong cơm thì sắc trời đã tối, hai người liền đắp chăn ngủ, thật ra Thiệu Đường đang suy nghĩ bọn người Hoắc Đô có đến nữa hay không, thế nhưng đêm nay trải qua trong yên tĩnh, Hoắc Đô không tới hạ chiến thư, Kim Luân Pháp Vương cũng không đến đánh lén…

Đêm, thực tĩnh lặng…

Nhưng đáng tiếc, vượt qua đêm tĩnh lặng này, phiền phức lại tìm đến!

Vì vậy, vừa sáng sớm, lúc Dương Quá và Thiệu Đường mới thức dậy đã nghe thấy tin tức —— Tiểu Long Nữ chỉ để lại một phong thư đã bỏ đi rồi!

Thiệu Đường bất đắc dĩ, vô ngữ vấn thương thiên! Tại sao lại đi nữa rồi?!

Tiểu Long Nữ bỏ đi đương nhiên vì chuyện Dương Quá trúng độc Tình Hoa, nàng chỉ viết vài chữ nói là đến Tuyệt Tình Cốc lấy giải dược cho Dương Quá…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.