Châu Nhiên trở về dinh thự nhà họ Châu, anh xuống xe sau đó chậm rãi đi vào.
Thấy sự xuất hiện của Châu thiếu gia trở lại, các người làm trong nhà vô cùng ngạc nhiên.
Hân Nghiêng đang ngồi ở sofa, thấy Châu Nhiên đến, cô bật dậy chạy đến ôm lấy anh, mỉm cười nói: "Anh Châu Nhiên, anh chịu về nhà rồi sao?"
Châu Nhiên vội lùi ra, thể hiện vẻ né tránh trước mặt Hân Nghiêng: "Ừ."
Hân Viên từ trên lầu đi xuống, cô mỉm cười: "Châu thiếu gia về rồi sao, ba của cậu đang ở trên phòng đấy, chân của ông ấy còn đau nên không thể xuống đây được."
Châu Nhiên thờ ơ, anh đi lướt ngang Hân Viên sau đó đi thẳng lên lầu.
Châu Đình ở trong phòng, thấy cửa mở ra, ông định quát: "Không.."
Thấy người vào phòng là Châu Nhiên, ông bỗng im lặng.
Châu Nhiên giương mắt nhìn ông, vẻ mặt không vui hỏi: "Ba khoẻ chưa?"
Châu Đình cười: "Ba khoẻ, thấy con là ba khoẻ rồi." Ông ngưng nói một lúc, sau đó chậm rãi nói thêm: "Tiểu Nhiên, con đến thăm ba vui lắm."
Châu Nhiên rũ mắt, chỉ mỉm cười nhẹ. Châu Đình thấy cậu không vui cho lắm, ông lên tiếng: "Ba xin lỗi, lần đó là ba quá đáng."
Châu Nhiên cười nhẹ, khẽ nói: "Chuyện qua rồi, con cũng không muốn nhắc đến."
Châu Đình khẩn trương nói: "Vậy con về lại nhà họ Châu được không?"
Châu Nhiên đưa tay gãi sau gáy: "Con sẽ suy nghĩ, bây giờ con bận rồi, con đi trước đây."
Châu Đình gật đầu: "Ừ, khi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-vo-quy-tac/3600083/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.