Lý Vân Tiêu cũng xúc động tiếng lòng, trong đầu lướt qua dung nhan tuyệt thế kia, than nhẹ một tiếng.
Hồng nhan vì ai vũ một khúc, ai vì hồng nhan khuynh thiên hạ.
– Ha ha, được, đàn quá tốt rồi!
Tần Chính trước tiên vỗ tay, cười to nói:
– Trẫm sống nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết nhân gian dĩ nhiên có mỹ khúc như thế. Trẫm dưỡng những cung đình nhạc sư này đều là uổng phí, ngày mai thu thập quần áo cút đi cho trẫm!
Quốc vương đã lên tiếng, nhất thời bách quan cùng nhau vỗ tay, dồn dập khen hay.
Lý Dật sắc mặt càng là âm trầm muốn chảy ra nước, chua xót nói:
– Đàn hay thì lại làm sao? Một phân tiền cũng không tốn, công chúa nửa phần lợi ích thực tế cũng không được, so với trứng yêu thú của ta, kém xa lắm!
Trên mặt Tần Như Tuyết nhất thời lướt qua một tia chán ghét, lạnh lùng phun ra một chữ. – Tục!
Ngay cả Tiêu Khinh Vương cũng không nhịn được buồn nôn lên.
– Hôm nay lễ vật quý trọng, cùng lắm cũng chỉ một khúc như thế này thôi. Nếu như có thể tiếp tục nghe một lần, đánh đổi to lớn hơn nữa ta cũng đồng ý.
Lý Dật càng là nghiến răng.
– Tiêu thống lĩnh sao lại nói lời ấy, muốn nghe, để hắn đàn thêm mấy lần là được.
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Thần khúc nhất định phải phối hợp thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ngày đó trong Tử Trúc Lâm có mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, hôm nay hoàng cung cũng có Như Tuyết công chúa, lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-vo-de-trung-sinh/4477798/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.