Trần Chân cùng Hàn Bách nhất thời cả kinh, sợ đến đem đầu lưỡi rụt trở lại.
Mộng Bạch thì lại không kiêng dè gì, hét lớn:
– Sợ cái gì, hắn chính là pha lê, làm sao? Trần Chân, Hàn ca, đừng sợ, ta ủng hộ các ngươi!
Đùng!
Lý Vân Tiêu một cái tát trực tiếp đem hắn vỗ bay, cả giận nói:
– Ngày mai đi trọng lực thất gấp mười lần của Già Lam học viện nghỉ ngơi mười ngày!
– A? Không phải chứ, sư phụ! Mười ngày sẽ chết người đó!
Mộng Bạch nằm nhoài dưới bàn kêu rên lên.
– Hừ.
Mộng Vũ cũng tức giận nói:
– Đâu chỉ nhiêu vậy, sau đó chính ngươi làm cơm, tự mình giặt quần áo, việc nhà toàn bộ do ngươi làm! Để ngươi còn chửi bới Cổ Phi Dương đại nhân không! – Tỷ, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.
Mộng Bạch vẻ mặt đưa đám, nhưng không ai để ý đến hắn.
Lý Vân Tiêu một chưởng vỗ Mộng Bạch, gây nên âm thanh không nhỏ, trong phòng chủ yến thỉnh thoảng có người đi vào hiến lễ, Tần Như Tuyết sớm có chút mệt mỏi, trong mắt nàng đột nhiên sáng ngời, gọi to:
– Lý Vân Tiêu, ngươi chuẩn bị cho ta lễ vật gì?
Vị trưởng tử Bá tước kia đang dương dương tự đắc, thao thao bất tuyệt giới thiệu quà tặng nhất thời ngây người, cực kỳ lúng túng đứng yến trong phòng. Bá tước trong phòng thứ yến cũng bất đắc dĩ cho nhi tử một cái ánh mắt, người trưởng tử kia nhất thời lưu lại lễ vật, ảo não đi ra.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên, dùng ánh mắt cầu trợ nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-vo-de-trung-sinh/4477797/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.