Lạc Dương binh hoang mã loạn, chẳng còn ai để ý tới hai tên thiếu niên này nữa, A Đẩu vô lại một tay cầm kiếm, một tay khoác vai Chung Hội, Chung Hội có vẻ rất không quen với tác phong của tiểu lưu manh, mấy lần đề nghị triệu tập binh mã, nhưng đều bị A Đẩu vô tình cự tuyệt.
“Phải tin tưởng chính mình, hiểu không!” A Đẩu thuận miệng nói liều: “Nhớ năm đó ta và sư phụ ở Trường Bản thất tiến thất xuất…”
Lời này nghe vào rất là quỷ dị, nhưng lại hoàn toàn chẳng sai, A Đẩu đương nhiên là đã từng thất tiến thất xuất với Triệu Tử Long rồi, chẳng qua chỉ quấn tã lắc tới lắc lui, không mó tay vào chuyện gì hết mà thôi.
Chung Hội dở khóc dở cười, đành phải thầm cầu nguyện ngàn vạn đừng gặp phải đại tướng phe địch, bằng không mình chết là chuyện nhỏ, nếu vị thái tử gia này tử ẹo, thì phiền toái thực sự rất lớn.
Trên con đường nhỏ vắng vẻ ngoài ngọ môn, thi thể Ngụy quân nằm đầy đất, có lẽ do rút lui không kịp nên đã trải qua một trận đại đồ sát, A Đẩu từ sau góc cung điện ló đầu nhìn quanh.
Hơn mười tên binh sĩ Ngụy quân hốt hoảng từ đầu kia Ngọ môn lui vào, muốn mượn con đường vắng vẻ này để chạy trốn.
Chung Hội ngăn A Đẩu ở phía sau, nói: “Chủ công chớ lộ diện, để Sĩ Quý ra giết”
A Đẩu cười nói: “Một mình ngươi có thể đánh lại hai mươi người sao?”
Thần sắc Chung Hội ngưng trọng, gật gật đầu, nói: “Những tên này đều là trung quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352906/quyen-5-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.