Ngoài thành Lạc Dương, ánh lửa khắp đồng.
Vu Cát cầm một nhánh cây chẳng biết nhặt từ đâu mà chọt đám ốc sên một hồi, đẩy chúng nó xuống sông. Trên đầu có vô số kỵ binh ầm ầm lao qua cầu Lạc Thủy, tiếng vó ngựa vang dội.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thấy cổng thành đã mở, bèn móc vài miếng giấy từ trong ngực ra, lật lật, lấy ra một tờ giấy ngưu bì.
Vu Cát ngâm nga bài ca quái gở học được từ A Đẩu, gấp đôi tờ giấy lại, đè nghiêng, làm thành một con diều giấy đầu nhọn.
Vu Cát trèo lên bờ sông, trượt chân một cái, suýt nữa té bật ngửa, bò lên chỗ cao, đưa đầu con diều vào trong miệng, học theo A Đẩu, rất ra hình ra dáng mà hà ra một hơi, bắn vào trong thành Lạc Dương, cười nói: “Ngươi_____tiêu_____rồi_____!”
Đoạn phủi phủi tay, khiêng cờ phướn lên, rời khỏi Lạc Thủy hà.
Đi được nửa đường, hắn chợt nhớ tới năm mươi hộp quế hoa tô vẫn chưa lấy về, do dự nửa ngày, có nên quay lại tìm A Đẩu đòi không nhỉ, cuối cùng ngẫm nghĩ, thôi bỏ đi, trở về ngủ một giấc mới đúng.
Lưu tiễn chứa lửa ồ ạt bay vào trong thành, đang giữa hạ, khí trời khô nóng, tức khắc có không ít phòng ốc lách tách bùng cháy.
Trên đường chính thành Lạc Dương, bốn con đường hình chữ tỉnh (井) đều trở thành biển lửa, trận hỏa hoạn men theo đường phố lan đi thật xa, nhà cửa căn này tiếp nối căn kia bắt lửa, hỏa long uốn lượn thẳng tới trước cửa hoàng cung.
Tôn Lượng suất lĩnh ba ngàn kỵ binh tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352904/quyen-5-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.