*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Ách thị không biết đã đi đâu, đại quân ngoài thành đã lui, Lữ Mông hao binh tổn tướng, đánh lén không được còn suýt bị diệt toàn quân, quân Kinh Châu đang quét dọn chiến trường, Triệu Vân, Quan Vũ, Lưu Thiện ba người đứng ngoài thành, kể cho nhau nghe những chuyện từ lúc cáo biệt tới nay. 
Triệu Vân nhặt thanh kích thép đã bị xoắn lưỡi kia lên, trầm mặc thật lâu, nói: “Quan tướng quân có thể làm được không?” 
Quan Vũ nghĩ nghĩ, đáp: “Nếu một mình dùng Thanh long yển nguyệt đao phá trận, dọc đường giết hơn trăm người, có lẽ được” 
Tuy nói có cả vạn người, nhưng nếu bày thành phương trận*, dàn ngang mấy trăm, chém giết trăm người một đường xông vào, thì chẳng phải việc gì khó đối với Quan Vũ, Quan Vũ lại nói: “Nhưng nếu chở thêm người phía sau ngựa, phải phân tâm chiếu cố đến tính mạng A Đẩu, trái lại rất nguy hiểm” [*là một loại trận thức được áp dụng ở những vùng đất trống trải, quân đội xếp theo hình vuông, xem hình minh họa bên dưới] 
Triệu Vân gật đầu nói: “Ta cũng từng dùng kiếm Thanh Hồng mang hai người rời trận; nhưng nếu sử dụng thanh kích thép này thì rất nguy hiểm, đủ thấy thể lực người nọ cực cường, có thể biến một món vũ khí bình thường thành lợi khí chém sắt như chém bùn” 
A Đẩu xen vào: “Khi đó sư phụ cũng cứu ta và mẹ từ trong mười vạn đại quân Tào tặc, giết cho bọn chúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-tu-pha-suat/1352852/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.