“Em yên tâm đi, ngoại trừ chân có hơi đau một chút thì những thứ khác đều ổn”, Diệp Phàm cười nói.
Dù sao Diệp Hải cũng là cao thủ trong tứ đạo ám kình, xương cốt của ông ta đương nhiên sẽ rất cứng, bằng không sao có thể dễ dàng đập vỡ bức tường kiên cố kia được.
Diệp Phàm nói xong thì đi về phía đám người nhà họ Hàn, bọn họ nhìn thấy anh tới thì cả người run lên, vô thức lùi về phía sau.
Chỉ còn lại Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên hai người đứng đó.
“Diệp Phàm... mày muốn làm? Mày không được đánh tao...”, Hàn Bách Hào sợ hãi nói.
Diệp Phàm đến Diệp Tử Long cũng dám đánh, đương nhiên là không coi hắn ra gì rồi.
“Bốp!”
Không ngoài dự đoán, Diệp Phàm giáng một bạt tai lên mặt Hàn Bách Hào, sau đó nhàn nhạt nói: “Biết tại sao tôi lại đánh anh không?”
Không đợi Hàn Bách Hào trả lời, Diệp Phàm lại giáng thêm một cái tát nữa.
“Bốp!”
“Thân làm gia chủ không suy nghĩ cho sự phát triển của gia tộc, suốt ngày nghĩ cách chiếm lấy cổ phần của Hàn Tuyết, anh có đáng đánh không?”
“Bốp!”
“Làm nhục Hàn Tuyết trước mặt tôi, đó là vợ tôi, anh có đáng đánh không?”
“Bốp!”
“Anh mở miệng ra là toàn phân, nói Hàn Tuyết bất trung bất hiếu, anh có đáng ăn đòn không?”
Sau mấy cái tát, cái sau mạnh hơn cái trước, Diệp Phàm hỏi từng câu một, người nhà họ Hàn im phăng phắc không ai dám lên tiếng phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258992/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.