Chương trước
Chương sau


Diệp Phàm thật sự đánh gãy hai cái răng của gã, thật là tàn nhẫn.  

“Những chuyện này để sau đi, sau này chúng ta phải làm thế nào? Diệp Phàm là người nhà họ Diệp ở thủ đô, có bán cả nhà họ Hàn đi chúng ta cũng không động vào hắn được”, Hàn Tử Hiên cau mày buồn khổ nói.  

“Đúng vậy Bách Hào, thân phận của Diệp Phàm quá danh giá, thằng ranh này che giấu lâu như vậy, chúng ta không biết mà cứ thế đấu với hắn, nếu hắn ta không tha cho chúng ta thì nhà họ Hàn coi như xong đời”, Hàn Húc Đông cũng nói với khuôn mặt khó coi.  



Ông ta là bố của Hàn Bách Hào, hai bố con họ xúc phạm Diệp Phàm nhiều nhất, bây giờ thân phận của anh bị bại lộ, họ không tránh khỏi hoảng sợ.  

“Bố, các người bị điếc hay não bị úng nước hả...”, mặc kệ tôn ti trậ tự, Hàn Bách Hào tức giận hét lên.  



“Các người không nghe thấy Diệp Tử Long nói Diệp Phàm là đứa con trai bị nhà họ Diệp bỏ rơi sao? Điều này có nghĩa là hắn đã bị đuổi khỏi gia tộc, không có hậu thuẫn gì cả, chúng ta việc gì phải sợ chứ?”  

Bọn họ gật đầu, lời Hàn Bách Hào nói đúng là có lý, nhưng Hàn Tử Hiên vẫn lo lắng nói:   

“Nhưng cúng ta cũng đã thấy kĩ năng của hắn ta rồi, e rằng còn giỏi hơn cả lính đặc chủng, mặc dù tôi không hiểu, nhưng có thể thấy rằng hắn ta học qua võ thuật, chúng ta căn bản đánh không lại”.  

“Đồ ngu!”  

Hàn Bách Hào tức giận phản bác: “Cho dù hắn có mạnh hơn nữa, một đánh được mười, nhưng liệu hắn có mạnh hơn súng không? Có thể nhanh hơn đạn không? Chỉ cần chúng ta ôm chặt đùi Hà Thế Nghiêu và Diệp Tử Long. Còn phải sợ Diệp Phàm sao?”  

“Không sai, Bách Hào nói đúng, võ công giỏi đến đâu cũng không nhanh bằng đạn được”, bố của Hàn Tử Hiên là Hàn Minh Chung nói.  

“Vả lại, đây là một cơ hội, chúng ta dựa vào Diệp Tử Long, nói không chừng diệt trừ xong Diệp Phàm, gia tộc chúng ta sẽ bước lên một bậc mới!"

Với sự tán thành của Hàn Minh Chung và sự phân tích của Hàn Bách Hào, bốn người sau một hồi bàn bạc đã quyết định phải đánh gục Diệp Phàm.  

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải ôm được đùi Diệp Tử Long, cho dù là lông chân của hắn cũng được.  

“Bố, bác hai, ngày mai là ngày bà nội đưa tang, hai người tự lo liệu, con và Tử Hiên sẽ đi tìm Diệp Tử Long ngay bây giờ, tránh cho đêm dài lắm mộng!”, sau khi trở thành gia chủ, ưu điểm duy nhất của Hàn Bách Hào là làm việc nhanh chóng.  

Hai người đồng ý, Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên vội vã rời đi.  

Tại nhà Hàn Tuyết, ba người vừa bước vào cửa thì Lưu Tú Cầm lập tức đóng cửa lại đánh ‘rầm’.  

Vừa rồi bà ta cảm thấy như sắp chết ngạt, nhưng Hàn Tuyết lại không cho bà ta nói, sợ ảnh hưởng đến Diệp Phàm đang lái xe.  

Vì cái mạng già của mình, Lưu Tú Cầm nhịn cho đến khi về nhà.  

“Diệp Phàm, cậu là người nhà họ Diệp ở thủ đô, tại sao không chịu nói ra sớm hơn?”, không đợi Diệp Phàm ngồi xuống uống miếng nước, Lưu Tú Cầm đã vội vã hỏi.  

Diệp Phàm cười khổ nói: “Mẹ, con chính là con, cứ coi con là Diệp Phàm là được rồi, nhà họ Diệp không liên quan gì đến con cả”.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.