Bốn đường xẻ này là lúc quyết đấu với Diệp Hải bị ông ta làm rách. Diệp Phàm vốn không để ý mấy điều này, anh chẳng qua tới đây để làm bia đỡ đạn mà thôi.
Đương nhiên, tâm lý Hoắc Thanh Thanh cũng rất vững vàng nên không để ý tới.
“Chúng ta ăn chút gì trước hay là thế nào?”, Diệp Phàm lên tiếng hỏi. Tới giờ anh vẫn chưa ăn cơm nên bụng hơi đói.
“Vừa tới anh đã muốn ăn, không đi kết giao với một số người trong giới thượng lưu đi. Tôi có thể giới thiệu cho anh… Có tiền thì không cần ở rể nữa”, Hoắc Thanh Thanh châm chọc.
“Không đi, tôi không thể cùng đám người ra vẻ đạo mạo kia đi tiểu cùng một hũ được”, Diệp Phàm lắc đầu nói, dù lời nói có chút thô bỉ nhưng lại rất chân thật.
Hoắc Thanh Thanh mỉm cười. Đây chính là một trong những nguyên nhân cô ta kêu anh tới làm bia đỡ đạn.
Một là thân thủ cao cường, đám người thường không chạm được. Hai là tính cách chân thật của anh.
Diệp Phàm không giống những người đàn ông giả tạo khác, nên nói gì, nên làm gì đều chỉ dựa vào lòng mình.
Hoắc Thanh Thanh đưa Diệp Phàm đi qua đại sảnh, đi tới bữa tiệc buffet, có tôm hùm lớn của Úc, bào ngư tỏi, chân cừu nướng ở Nội Mông v.v… Tất cả đều là đặc sản có giá trị lớn.
Diệp Phàm một tay thì tôm hùm, một tay thì bào ngư, cũng mặc kệ cái nhìn của người khác nhìn anh, lấp đầy bụng mới là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258965/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.