Chương trước
Chương sau
Trưởng khoa Lý thầm lắc đầu nói: “Cô gái, tôi tin anh Diệp sẽ không lấy mạng người ra để đùa. Anh ấy từng lao vào biển lửa để cứu người, cứu sống một cậu bé sắp ngừng thở, chính là nhờ kỹ thuật châm cứu!”  

“Đừng chần chừ nữa, tôi có thể nói cho cô biết, mí mắt của cô tái xanh, mặc dù được che bởi lớp trang điểm nhưng lại hơi sưng. Cái này không thể che giấu được, hơn nữa không phải do khóc mà sưng”.  

“Điều này chứng tỏ cô bị rối loạn nội tiết tố, kinh nguyệt không, thường hay nổi cáu, cô bị ù tai thất thường khi tức giận hoặc kích động…”  



Diệp Phàm chỉ ra một số triệu chứng của cô gái xinh đẹp: “Cô nói xem tôi nói đúng chứ?”  

Cô gái xinh đẹp trợn mắt, há hốc mồm, kinh ngạc khi nghe Diệp Phàm nói vậy: “Sao anh biết?”  



Những gì Diệp Phàm nói quả thật rất đúng, không sai chút nào. Cô ta đã đến bệnh viện khám vài lần, cũng lấy thuốc về uống, lúc đầu còn có chút tác dụng nhưng càng uống nhiều, tác dụng càng ít.  

Hơn nữa, đúng là có xuất hiện triệu chứng ù tai, đây cũng là nguyên nhân vừa rồi cô ta tức giận khi nghe mọi chuyện ồn ào.  

Trưởng khoa Lý tỏ vẻ ngạc nhiên khen ngợi: “Anh Diệp quả là giỏi, lúc nãy tôi cũng cẩn thận quan sát, mí mắt hơi sưng phù trông có vẻ không giống sưng lên vì khóc!”  

Trưởng khoa Lý cũng nói, hơn nữa lại nhắc đến hai chữ sưng vì khóc, cô gái xinh đẹp không khỏi đỏ mặt.  

“Anh Diệp, xin anh hãy cứu ông nội tôi, tôi sẵn sàng trả ơn anh bất kỳ thứ gì!”, cô gái xinh đẹp cúi người nói với Diệp Phàm.  

Như vậy xem ra cô ta là một cô gái thấu tình đạt lý, mọi thứ đều là vì suy nghĩ cho ông của mình.  

Chuyện đã vậy, không ai dám to gan ngăn Diệp Phàm cứu người nữa.  

Dựa theo dặn của Diệp Phàm, một ý tá lấy cồn khử trùng từ trong xe cứu thương ra, sau khi khử trùng, Diệp Phàm cầm kim bạc bỗng nói với trưởng khoa Lý: “Nhìn kỹ nhé, đây là thông huyền cửu kim!”  

Trưởng khoa Lý sửng sốt, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại ra mở chức năng quay video.  

Diệp Phàm thờ ơ cười bắt đầu châm cứu: “Cây thứ nhất mở huyệt Bách hội, cây thứ hai ngược biển mở huyệt Á môn, cây thứ ba ra khỏi vực sâu, mở huyệt Tử cung…”, mỗi lần châm một cây kim vào, Diệp Phàm đều giải thích nhưng hiện trường chỉ có Trưởng khoa Lý có thể nghe hiểu được một chút, những người khác đều ngơ ngác.  

Trưởng khoa Lý càng nghe càng bất ngờ, kích động nắm chặt điện thoại trong tay, chỉ sợ bỏ lỡ một bước nào đó.  

Thông huyền cửu kim hoàn chỉnh, thầy của ông ta cũng chỉ có thể nắm chắc được sáu cây châm, ba cây châm quan trọng nhất phía sau phải nghiên cứu mấy năm nay nhưng vẫn chưa tìm ra.  

Diệp Phàm không ngờ là nhờ vào lòng tốt của mình, thành phố Cảng vào mấy năm sau lại bớt đi một trưởng khoa Lý, thêm một Lý thánh thủ  

Cùng lúc đó, khi Diệp Phàm châm cứu, cả người ông cụ run lên lộ ra bên dưới lớp da ở ngoài giống như có một con chuột nhỏ đang chạy trốn.  

Sau đó máu chảy ra từ miệng và mũi giống như một cái ống, máu chảy ra rất nhanh.  

“Ha ha ha, sắp chết rồi…”  

Hàn Vấn Kiệt hét lên: “Tôi đã nói cậu ta là một tên vô dụng, có hiểu cái quái gì đâu mà các người không tin…”  

“Câm miệng lại cho tôi!”  

“Các cậu mau ngăn họ ở ngoài!”  

Không cần Diệp Phàm dặn dò, trưởng khoa Lý lập tức quay đầu lại quát Hàn Vấn Kiệt, sau đó nói với y tá đẩy Hàn Vấn Kiệt ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.