Tưởng Kiệt lanh trí biết mình phải biểu hiện thật tốt, nếu không lát nữa xong việc rồi, Diệp Phàm lại tìm cậu ta gây phiền phức thì to chuyện.
Mọi người hồi hộp nhìn Diệp Phàm châm cứu, sau khi cây châm thứ chín châm vào người, ông cụ vẫn đang co mình bỗng duỗi thẳng hai chân.
“Oẹ…”
Ngay sau đó, ông cụ phun ra một đống cát bẩn, máu tươi trộn lẫn với vật bẩn, trông rất ghê rợn.
Nôn xong, sắc mặt ông cụ dần hồng hào trở lại, tuy vẫn còn xanh xao nhưng ông cụ đã tỉnh, nhịp thở trở lại như bình thường.
“Ông nội, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi…”
Cô gái xinh đẹp không sợ bẩn vội chạy đến bên ông cụ, lấy tay áo lau sạch vết bẩn trên miệng ông cụ.
“Cậu Diệp, cậu đúng là thần…”
“Bộp bộp bộp…”
Trưởng khoa Lý đứng dậy vỗ tay khen ngợi một câu.
Không lâu sau, cả hiện trường vang lên tiếng vỗ tay.
“Ông nội, đây là anh Diệp – người đã cứu ông đấy”, cô gái xinh đẹp nói với ông cụ.
“Cậu Diệp, tôi rất cảm ơn cậu, cho hỏi… khụ khụ khụ…”, ông cụ vừa nói được hai câu đã ho khan, ho ra thứ gì đó còn dính máu.
Lẽ nào chưa trị khỏi?
Mọi người bắt đầu xì xào, cô gái xinh đẹp lại lo lắng.
“Ông cụ, đừng nói chuyện, gốc bệnh của ông vẫn chưa được giải quyết, trước tiên đến bệnh viện làm sạch dạ dày”.
Sắc mặt Diệp Phàm rất căng thẳng, bệnh tình khó chữa nhiều năm không thể chữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258869/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.