Sau đó Diệp Phàm lao vào đám người, vung cây côn nhị khúc triển khai một đợt tấn công khác.
Tiếng hét thảm thiết, tiếng cầu xin tha, ở nơi hoang vắng này, thấp thoáng nổi lên.
Diêm Thiết Sơn đứng đằng sau đám người bắt đầu hoảng hốt, hơn một trăm người được gọi đến lúc này còn đứng được chưa đến bốn mươi người.
“Đại ca, gọi hết những người còn lại đến đi, lại gọi thêm hơn một trăm người nữa, cho hắn mệt chết!”, một người đứng cạnh hắn ta nhỏ giọng nói.
“Nếu không mệt chết thì sao?”
“Không đâu, dù là đánh ba trăm cái đầu heo cũng sẽ chết chứ. Huống gì đánh ba trăm người cầm gậy gộc”, tên đầu sỏ nhỏ hơn chắc nịch nói.
“Chát!”
Diêm Thiết Sơn tát một cái lên mặt hắn: “Khốn nạn, dám xem anh em mình là heo, tham ăn sợ chết, bước lên chém thằng này cho tao!”
Tên đầu sỏ tỏ ra oan ức, mình nghĩ cho thể diện của Diêm Thiết Sơn thôi mà.
Tên đầu sỏ cắn răng nhặt một con dao thép từ dưới đất lên rồi lao về phía Diệp Phàm.
“Rầm”
Nhưng hắn đi nhanh mà về cũng nhanh, bị Diệp Phàm đá văng trở về, máu mũi chảy ra.
Diêm Thiết Sơn đứng một bên đang run lẩy bẩy, sắp không cầm nổi điện thoại trong tay.
Giải quyết xong người cuối cùng, Diệp Phàm vừa đi vừa dửng dưng nói với Diêm Thiết Sơn: “Gọi người đến đi, cứ tiếp tục gọi, hôm nay giải quyết một lượt!”
“Mày… mày đừng qua đây, tao vẫn còn người đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2258846/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.