Chương trước
Chương sau
Sau đó Diệp Phàm lao vào đám người, vung cây côn nhị khúc triển khai một đợt tấn công khác.  

Tiếng hét thảm thiết, tiếng cầu xin tha, ở nơi hoang vắng này, thấp thoáng nổi lên.  

Diêm Thiết Sơn đứng đằng sau đám người bắt đầu hoảng hốt, hơn một trăm người được gọi đến lúc này còn đứng được chưa đến bốn mươi người.  



“Đại ca, gọi hết những người còn lại đến đi, lại gọi thêm hơn một trăm người nữa, cho hắn mệt chết!”, một người đứng cạnh hắn ta nhỏ giọng nói.  

“Nếu không mệt chết thì sao?”  



“Không đâu, dù là đánh ba trăm cái đầu heo cũng sẽ chết chứ. Huống gì đánh ba trăm người cầm gậy gộc”, tên đầu sỏ nhỏ hơn chắc nịch nói.  

“Chát!”  

Diêm Thiết Sơn tát một cái lên mặt hắn: “Khốn nạn, dám xem anh em mình là heo, tham ăn sợ chết, bước lên chém thằng này cho tao!”  

Tên đầu sỏ tỏ ra oan ức, mình nghĩ cho thể diện của Diêm Thiết Sơn thôi mà.  

Tên đầu sỏ cắn răng nhặt một con dao thép từ dưới đất lên rồi lao về phía Diệp Phàm.  

“Rầm”  

Nhưng hắn đi nhanh mà về cũng nhanh, bị Diệp Phàm đá văng trở về, máu mũi chảy ra.  

Diêm Thiết Sơn đứng một bên đang run lẩy bẩy, sắp không cầm nổi điện thoại trong tay.  

Giải quyết xong người cuối cùng, Diệp Phàm vừa đi vừa dửng dưng nói với Diêm Thiết Sơn: “Gọi người đến đi, cứ tiếp tục gọi, hôm nay giải quyết một lượt!”  

“Mày… mày đừng qua đây, tao vẫn còn người đấy mày tin không…”, Diêm Thiết Sơn xanh cả mặt, nói chuyện còn lắp bắp.  

“Vậy thì cứ gọi, nhiều lời làm gì?”  

Diệp Phàm đưa cây côn nhị khúc ra, hất cằm lên với hắn ta.

Đường đường là ông chủ công ty khai thác mỏ Tây Sơn, bị Diệp Phàm làm cho xấu hổ đến cúi sầm mặt xuống đất, Diêm Thiết Sơn thấy nhục nhã không tài nào tả nổi.  

"Diệp Phàm, mày đừng có ép người quá đáng!"  

"Tao bảo mày gọi người tới, không phải bảo mày hét vào mặt tao!"  

"Rầm..."  

Dứt lời, Diệp Phàm đá một cước vào đầu gối hắn ta.  

Một người vóc dáng cường tráng như Diêm Thiết Sơn lại lập tức quỳ xuống một cái "rầm", cảm giác đau nhói truyền đến từ đầu gối, giống như xương chân đã bị gãy nát.  

"Gọi nhanh lên, để tao xem mày ngon tới mức nào, lại dám có ý đồ với người thân của tao!", giọng nói Diệp Phàm vô cùng lạnh lẽo, cứ như cái rét lạnh ngày Đông vậy.  

Diêm Thiết Sơn vừa xấu hổ vừa giận dữ, đồng thời cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu.  

Có gọi thêm một trăm người nữa thì làm được gì, điều quan trọng là nếu đánh không lại Diệp Phàm thì phải làm sao đây? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.